Huyền Thiên trong lòng một mực suy nghĩ, nếu như thật sự có một nữ nhân như vậy. Nàng nhất định là người cực kỳ trọng yếu trong sinh mệnh của hắn. Bằng không sẽ không tại lúc hắn mất đi ký ức, còn có thể bảo lưu một ít ảnh tượng.
Trên đời thật sự có một nữ nhân như vậy!
Hắn xác định! Lúc này không phải đang nằm mơ.
Huyền Thiên kinh ngạc nhìn Long Tử Nghiên, nói không ra lời, hắn cảm giác được nữ nhân trước mắt phi thường quen thuộc, thấy nàng tim đập đều nhịn không được nhanh hơn, toàn thân đều có một loại cảm giác thư thích.
Thế nhưng, Huyền Thiên chính là không có mở miệng, hắn muốn nói, nhưng lại không gọi ra được tên của nàng.
Trên mặt Long Tử Nghiên lộ vẻ vui cười, nàng giơ tay chạy đến trước mặt Huyền Thiên.
– Thiên ca…!
Long Tử Nghiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhưng trong thanh âm lại ẩn chứa tâm tình kích động.
Oanh…
Trong đầu Huyền Thiên ông vang lên một tiếng.
Thanh âm của Long Tử Nghiên câu dẫn ra rất nhiều hồi ức của Huyền Thiên. Trong đầu hắn không tự chủ được hiện lên một ít hình ảnh.
– Tử Nghiên…?
Huyền Thiên vô ý thức đã nói ra miệng.
Nói xong bản thân Huyền Thiên cũng đều cảm thấy kinh ngạc, y…, vừa rồi ta không phải không biết gọi nàng là cái gì? Thế nào đột nhiên lại nói ra được?
Trong đầu hắn, hiện lên một ít hình ảnh ngày trước khi hắn ở cùng một chỗ với Tử Nghiên, cùng với một ít lời đối thoại giữa hai người.
Nàng gọi hắn là Thiên ca, hắn gọi nàng là Tử Nghiên.
Huyền Thiên còn không thể triệt để nhớ tới tất cả những chuyện đã qua, toàn bộ kinh lịch cùng với Tử Nghiên một chỗ. Thế nhưng, Long Tử Nghiên vừa xuất hiện ở trước mặt hắn, nói với hắn một câu nói, trong óc hắn liền theo bản năng nhớ lại một ít chuyện cũ trong quá khứ.
– Thiên ca, huynh còn nhớ rõ muội không? Muội nghe nói huynh đã mất trí nhớ…
Long Tử Nghiên kinh hỉ nói.
Huyền Thiên ngây ngẩn nói:
– Ừm, ta nhớ không được những chuyện trước đây. Lúc trước ta đã từng mơ thấy muội. Nhưng không biết muội là ai, bất quá, vừa rồi muội gọi ta một tiếng, ta lại đột nhiên nhớ ra được. Chúng ta…chúng ta tựa hồ rất quen thuộc.
– Ừm….!
Long Tử Nghiên gật đầu, nàng vươn ngọc thủ nhỏ và dài, sờ lên trán của Huyền Thiên, nơi đó có một dấu vết tựa như con giun, Long Tử Nghiên thương tâm nói:
– Thiên ca! Huynh nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ.
Ngón tay ngọc kia vừa đụng vào trên trán, đã khiến tâm linh Huyền Thiên run lên, một trận lại một trận cảm giác cường liệt trùng kích trong óc hắn.
Huyền Thiên nói:
– Trước khi mất đi ký ức, có chịu khổ hay không ta không biết. Nhưng ta tại Thiên Châu, ngoại trừ hôn mê một đoạn thời gian, ngược lại cũng không khổ sở gì nhiều.
– Đến…muội giúp huynh xóa dấu vết!
Long Tử Nghiên đem Huyền Thiên kéo trở lại trong phòng.
Rất nhanh, trong tay nàng đã xuất hiện một bình thuốc, đổ ra một viên đan dược, nói:
– Đây là Hồi Dung Đan, có thể khôi phục dung mạo, muội lại bôi lên Vô Ngân Cao vào dấu vết của huynh…Liên tục bôi lên mười ngày liền có thể để cho huynh hoàn toàn khôi phục tướng mạo trước đây, không để lại một điểm vết tích nào.
– Muội…muội là Đan Dược Sư?
Trong óc Huyền Thiên lại hiện lên một ít tin tức.
– Ừm…!
Long Tử Nghiên nói.
Huyền Thiên đem Hồi Dung Đan ăn vào, nói:
– Tử Nghiên, nói cho ta một chút về những chuyện trước đây đi….!
Long Tử Nghiên để Huyền Thiên ngồi ở trên ghế, nói:
– Muội vừa bôi thuốc cho huynh, vừa kể lại nhé…!
Tiểu Hổ rất có linh tính, thấy thế từ đầu vai Huyền Thiên nhảy xuống, tự mình vui chơi một mình.
Long Tử Nghiên xuất ra một ít dược cao, hướng dấu vết trên trán Huyền Thiên bôi lên, nói:
– Huynh là truyền nhân của Thần Châu đại địa Tây Vực Huyền gia, gia gia là Huyền Hùng, phụ thân là Huyền Hồng, tên của huynh là gia gia của huynh đặt cho, vào năm huynh năm tuổi…
Long Tử Nghiên đối với tất cả mọi chuyện về Huyền Thiên, tự nhiên biết được nhất thanh nhị sở.
– Huyền Cơ cướp đoạt địa vị của phụ thân huynh, phái người truy sát phụ mẫu huynh. Hoàng gia…., các người một đường chạy trốn giữ mạng…đã chạy tới Thần Châu bắc bộ Ngạo Châu Thần Đao Vương Triêu…!