Chúc Bình Phong ngồi ở đó không nói gì cả, trong mắt của gã ta chỉ có Lâm Ngữ Lam.
“Chắc chắn, chắc chắn” Người đến từ Tô thị kia liên tục gật đầu. “Đã như thế thì cảm ơn tộc trưởng Chúc Bình Phong.
Con bé này được tộc trưởng Chúc Bình Phong để mắt tới, có thể gả cho tộc trưởng Chúc Bình Phong dù chỉ làm thiếp cũng là may mắn của con bé này. Người đã được đưa đến đây, tôi sẽ không làm phiền tộc trưởng Chúc Bình Phong và con bé này ôn chuyện. Chuyện liên quan đến hôn lễ tháng sau, Tô thị chúng tôi đã chuẩn bị từ sớm”
“Được” Chúc Viễn Nguyên gật đầu. “Tôi tiễn ông, hai tộc Chúc Tô chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Chúc Viễn Nguyên đứng dậy tiễn người của Tô thị đến cửa trang viên, sau đó đi về phòng khách chính của nhà họ Chúc.
Vừa đến cửa phòng khách chính của nhà họ Chúc, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng quát mắng vang lên bên tai Chúc Viễn Nguyên.
“Cô, cô dám chống đối tôi? Cô biết tôi là ai không? Tôi là tộc trưởng Chúc thị!”
Trong giây phút nghe thấy tiếng quát mắng này thì Chúc Viễn Nguyên biến sắc, vội vàng đẩy cửa lớn của phòng khách.
Chỉ thấy trong phòng khách một mảnh bừa bộn, bàn gỗ trong phòng bị lật đổ trên đất, chén trà trên bàn nát vụn.
Lâm Ngữ Lam đứng trong góc rẽ của phòng khách, Chúc Bình Phong tức giận nhìn cô chăm chằm.
“Tộc trưởng, đây là thế nào?” Chúc Viễn Nguyên vội vàng đi tới.
“Bốp!” Chúc Bình Phong giơ tay lên tát lên mặt Chúc Viễn Nguyên, quát mắng: “Ông làm việc sao thế! Nhanh trói người phụ nữ này lại cho tôi, đưa vào trong phòng tôi!”
Chúc Bình Phong nói xong thì lè lưỡi liếm môi, ánh mắt hèn mọn nhìn Lâm Ngữ Lam.
“Tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác.”
Lâm Ngữ Lam đứng ở chỗ rẽ lên tiếng. “Trước khi mấy người hoàn thành điều kiện hứa hẹn thì đừng hòng đụng đến tôi.”
