Vừa lúc Mông Nghiên đi vào, Kế Vô Mưu liền thi lễ với nàng rồi cáo từ mà đi.
Mông Khác cười hỏi Mông Nghiên:
– Thế nào, đi săn bắn trên Thiên Đãng sơn có vui không?
Mông Nghiên nổi giận:
– Vui gì mà vui, Nghiên nhi thiếu chút nữa không về được, thiếu chút nữa không thể gặp lại hoàng thúc!
– Ặc…
Mông Khác nghe vậy giật mình kinh hãi, vội hỏi:
– Nghiên nhi ngươi từ từ nói, chuyện này là như thế nào?
Lúc này Mông Nghiên mới đem tất cả những tao ngộ trong Thiên Đãng sơn trước sau kể hết một lần, Mông Khác nghe xong nổi giận đến mức sắc mặt xanh lè, một quyền hung hăng nện mạnh lên bàn, giọng buồn bực quát lên:
– Là kẻ nào ăn gan hùm tim gấu như thế, dám hạ thủ với công chúa Hoàng gia!? Hừ, một khi tra ra hung thủ phía sau, bản vương không thể dung tha!
Mông Nghiên le lưỡi, nũng nịu nói:
– Thế nhưng may mắn là có tướng quân Mạnh Hổ ở đó.
– Ừ!
Mông Khác nặng nề gật đầu:
– Chuyện này phải muôn lần cảm tạ tướng quân Mạnh Hổ, như vầy đi, tối nay hoàng thúc sẽ mở một tiệc rượu ở vương phủ, để tỏ lòng cảm tạ tướng quân Mạnh Hổ ngay mặt hắn.
Mông Nghiên khẽ dạ, không biết nhớ ra chuyện gì đột nhiên mặt đỏ bừng lên.
Tâm tư Mông Khác lại chuyển về vấn đề Mông Nghiên bị hành thích, lại hỏi:
– Đúng rồi, không phải ngươi nói bắt được một tên còn sống sao? Vậy tên còn sống ấy hiện ở đâu?
Mông Nghiên nói:
– Phỏng chừng Mạnh Hổ đã mang đến chỗ đóng quân của quân đoàn cận vệ.
Mông Khác nói:
– Việc này bản vương nhất định phải đích thân hỏi qua, muốn làm phản hay sao, dám động thủ với Hoàng gia!
Mông Nghiên đột nhiên nói:
– Hoàng thúc, có khi nào là tên kia nghe phong thanh gì đó, cho nên phái người hành thích hay không?
Mông Khác lắc đầu:
– Không thể nào, nếu như kẻ đứng sau sai khiến là hắn thì chỉ giết Mạnh Hổ mà thôi, vì sao lại hạ thủ với cả ngươi?
Mông Nghiên gật đầu:
– Vậy cũng đúng, rốt cục là ai làm chuyện này?
Mông Khác chưa nói gì thêm, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm lạnh lẽo. Mặc dù hắn nói với Mông Nghiên rằng không thể nào là người ấy, cũng tin rằng người ấy sẽ không hạ thủ với Mông Nghiên, nhưng người bên cạnh người ấy thì rất là khó nói! Còn về người ấy mà nãy giờ Mông Khác và Mông Nghiên nói với nhau, dĩ nhiên là Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Hà, cũng là giáo sư võ học của học viện quân sự Hoàng gia Tần Trường Vệ.
————–
Nơi ở của Tần Trường Vệ.
Cổ Vô Đạo thần sắc vội vã đi vào hậu viện, nói với Tần Trường Vệ lúc ấy đang luyện kiếm:
– Điện hạ, đã xảy ra chuyện!
Tần Trường Vệ thu kiếm vào vỏ, tiếp nhận khăn từ tay thị nữ lau lau mồ hôi trán, lúc này mới hỏi:
– Tiên sinh, xảy ra chuyện gì?
Cổ Vô Đạo vội kêu lên:
– Mạnh Hổ và Trưởng công chúa đã trở về!
– Ngươi nói cái gì?!
Tần Trường Vệ nghe vậy sắc mặt đại biến, run giọng nói:
– Mạnh Hổ trở về? Chuyện này sao có thể như vậy được!
– Đúng vậy, ty chức cũng nghĩ là không có khả năng!
Cổ Vô Đạo xoè hai tay ra, mặt lộ vẻ không thể tin được:
– Nhưng sự thật chính là như vậy, Mạnh Hổ không mất một sợi tóc bình yên trở về, mà không có tin tức gì của tứ đại hộ vệ!
– Tiên sinh nói là tứ đại hộ vệ thất thủ rồi sao? Chẳng những không giết được Mạnh Hổ ngược lại còn bị Mạnh Hổ giết chết?
Tần Trường Vệ lắc đầu quầy quậy:
– Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, tứ đại hộ vệ liên thủ hợp kích, đương thời ai có thể ngăn cản? Cho dù Mạnh Hổ hắn có bản lĩnh thông thiên triệt địa cũng không thể nào tránh được kiếp nạn này!
– Điện hạ!
Cổ Vô Đạo vội la lên:
– Chúng ta dù không muốn tin cũng phải chấp nhận đây là sự thật, tứ đại hộ vệ e rằng đã lành ít dữ nhiều! Mông Khác và Mạnh Hổ tuyệt đối sẽ không chịu để yên, một khi tra rõ nguyên nhân dù cho có lý cũng không nói được. Cho nên điện hạ phải lập tức rời khỏi Lạc Kinh, dùng khoái mã trở về đế đô Phong Tuyết.
– Bậy bạ!
Tần Trường Vệ phản đối:
– Mạnh Hổ bị ám sát, không chịu bỏ qua đó là nhất định, nhưng việc này có quan hệ gì với Mông Khác? Còn Mạnh Hổ, hắn có chứng cứ sao? Tiểu vương cũng không xem hắn ra gì, huống chi ngày mai là thi đấu chiến xa, không cần biết thế nào, tiểu vương cũng phải thắng trận thi đấu ngày mai!
Cổ Vô Đạo chỉ có thể cười khổ, chuyện hành thích Mông Nghiên là do hắn tự ý ra lệnh sau lưng Tần Trường Vệ, việc này hắn cũng không dám để Tần Trường Vệ biết, bằng không Tần Trường Vệ nhất định lột da hắn chứ chẳng chơi!
————–
Vệ bảo phía Đông thành, nơi đóng quân của quân đoàn cận vệ.
Trong doanh phòng đơn sơ, tên thích khách cuối cùng đã bị lột trần như nhộng, bị treo ngược lên xà nhà. Trương Hưng Bá tay cầm một thanh sắt đã được nung đỏ rực đứng trước mặt tên thích khách, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm rồi quát to:
– Lão tử hỏi ngươi một câu nữa, kẻ sai khiến sau lưng ngươi là ai? Nếu bằng lòng trả lời thì gật đầu một cái, khỏi phải chịu sự đau khổ về xác thịt!
Tên thích khách không hề phản ứng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trương Hưng Bá.
Trương Hưng Bá bực mình hừ một tiếng, trực tiếp cầm thanh sắt đang cháy đỏ trong tay hung hăng đâm thẳng vào hậu môn tên thích khách. Chỉ nghe xèo một tiếng vang lên, một làn khói xanh từ hậu môn tên thích khách bốc ra, trong không khí nhanh chóng tràn ngập một mùi thối hỗn hợp của da thịt bị đốt cháy và phân bị nóng khô, làm cho người ngửi thấy phải buồn nôn.
Da mặt của tên thích khách khẽ giật hai cái, hai mắt trợn ngược rồi lập tức hôn mê. Hoàng Đảm đứng bên cạnh liền múc một thùng nước lạnh đổ ập lên người hắn, tên thích khách bị nước tạt vào người làm cho mát lạnh rùng mình một cái, từ trong hôn mê bừng tỉnh lại, sau đó da mặt lại giật giật vài cái rồi tiếp tục ngất đi.
Hoàng Đảm lại tiếp tục tạt nước, trải qua vài lần như vậy, thanh sắt cắm vào hậu môn tên thích khách đã không còn nóng đỏ như trước.
Trương Hưng Bá rút thanh sắt từ hậu môn tên thích khách ra, quay lại gãi đầu cười khổ với Mạnh Hổ, tên thích khách này có ý chí vô cùng ương ngạnh, Trương Hưng Bá đã giở hết tất cả ngón nghề nhưng vẫn hoàn toàn bế tắc. Mạnh Hổ đứng cách đó không xa đưa tay lên làm động tác cắt ngang đầy lãnh khốc, ý bảo Trương Hưng Bá có thể xuống tay. Tên thích khách này ương ngạnh như vậy, nếu tiếp tục tra tấn cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Trương Hưng Bá cười gằn một tiếng, bước tới hai bước chộp vào đầu tên thích khách vặn nhẹ một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, tên thích khách đã bị vặn gãy cổ.