Tưởng Khang Thần hơi hơi mỉm cười, nói. “Hai vị tướng quân hiểu lầm. Việc này hoàng thượng, quân hậu thiên tuế, lão tướng quân đều biết. Ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim này không phải đưa cho tiểu tướng quân, mà là đưa cho đội quân tiên phong của tiểu tướng quân. Không biết tiểu tướng quân còn nhớ, ở dưới trướng có một vị bách phu trưởng tên gọi là Vương Thạch Tỉnh?”
Đại Chiến Kiêu lập tức trả lời. “Ta nhớ rõ. Người nọ kiêu dũng, lại trọng tình nghĩa. Trong lúc giết địch, hắn bị hủy một con mắt, nửa khuôn mặt, cuối cùng lại tặng công lao cho vị quan trên từng dẫn dắt hắn, chỉ vì muốn cho người nọ có thêm bạc trợ cấp. Ta nhớ rõ hắn gọi là Vương Thạch Tỉnh.”
Tưởng Khang Thần gật đầu, nói. “Ngài nhớ rõ thì càng tốt. Trong lòng Thạch Tỉnh vẫn luôn nhớ rõ chiến hữu tại biên quan và tiểu tướng quân, hiện tại hắn kiếm lời, càng đồng cảm cho các tướng sĩ biên quan ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Kỳ thật, số hoàng kim này là do nam thê của hắn chủ động quyên tặng. Cũng bởi vì người này, quân hậu mới có ý định lập ra quỹ cứu trợ.”
Tưởng Khang Thần tỉ mỉ, mà không dài dòng, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hai vị tướng quân. Phụ tử Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu nghe xong, vừa kinh vừa hỉ vừa cảm kích. Đến khi Tưởng Khang Thần nói xong, Đại Minh Vinh lên tiếng. “Nam thê của Vương Thạch Tỉnh là người có năng lực, Vương Thạch Tỉnh cũng coi như là nhân họa đắc phúc.”
Tưởng Khang Thần đáp. “Không chỉ như vậy. Không dối gạt hai vị tướng quân, Thạch Tỉnh cùng Vân An nhận đệ đệ của ty chức, Tưởng Khang Ninh làm nghĩa huynh, còn trở thành nghĩa tử của viện trưởng huyện học huyện Vĩnh Tu, Sầm Nguyệt Bạch. Sầm viện trưởng là sư đệ của Ông lão đế sư. An công công An đại nhân cũng nhận hai người họ làm tôn tử. Ý tưởng quỹ cứu trợ cũng do Thiệu Vân An nghĩ ra. Hắn nói, bọn họ quyên tặng ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim, là vì Vương Thạch Tỉnh từng là quân tiên phong dưới trướng tiểu đại tướng quân, còn số bạc người khác quyên tặng, không thể chỉ đưa đến tiểu đại tướng quân, cho nên không bằng thiết lập một cái quỹ, nhận quyên góp từ khắp mọi nơi, cứu trợ những người cần cứu trợ. Hoàng thượng và quân hậu rất coi trọng phu phu bọn họ.”
Đại Minh Vinh. “Vương Thạch Tỉnh thật là một người trọng tình trọng nghĩa, như vậy xem ra, hắn thực sự là lượm được món hời lớn, thú được một người tài ba làm tức phụ. Phụ mẫu hắn đúng là thiển cận.”
Tưởng Khang Thần. “Đúng vậy. Hai nhà bây giờ đã triệt để cắt đứt liên hệ, Thạch Tỉnh cũng rời khỏi Vương thị tông tộc, hoàn toàn tự do.”
Lúc này, Đại Chiến Kiêu mới mở miệng. “Nam thê của Vương Thạch Tỉnh gọi là Vân An sao?”
Đại Chiến Kiêu vô cùng mẫn cảm với những ai mang tên “An”. Y hỏi như vậy, ánh mắt Đại Minh Vinh hơi trầm một chút. Tưởng Khang Thần thấu hiểu, giải thích. “Tên là Thiệu Vân An, là người Thiệu gia thôn. Bất quá hắn là con nuôi, dưỡng phụ dưỡng mẫu vì bạc, gả hắn cho đệ đệ của Vương Thạch Tỉnh, Vương Chi Tùng, sau đó Vương gia hủy hôn, người Thiệu gia tới thôn Tú Thủy làm loạn, phụ mẫu Thạch Tỉnh mới ép hắn thay đệ đệ kết thân, cho nên mới đánh bừa mà trúng. (nguyên văn là “chó ngáp phải ruồi”, Nhiên không thích câu đó nên đổi!!)
Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu nghe nói Thiệu Vân An được nhận nuôi, lập tức đồng thanh hỏi. “Hắn bị nhận nuôi?”
Đại Minh Vinh. “Có biết phụ mẫu thân sinh của hắn ở đâu không?”
Đại Minh Vinh mất một đứa nhi tử, mười mấy năm qua không ngừng tìm kiếm đối phương, nghĩ đến thân thế của Thiệu Vân An, Tưởng Khang Thần bị hai phụ tử gây ảnh hưởng cũng có chút khẩn trương theo.
“Vân An không biết phụ mẫu thân sinh của mình là ai. Hắn nói, hắn khẳng định, dưỡng phụ dưỡng mẫu không thu dưỡng hắn cách đàng hoàng. Vân An nói, khi còn nhỏ từng bị sốt vài lần, sự tình trước năm bảy tám tuổi không nhớ nổi. Lúc dưỡng phụ dưỡng mẫu lén lút nói hối hận khi nhận nuôi hắn, muốn bán hắn đi, hắn mới biết là mình bị nhận nuôi.
Vầng trán Đại Minh Vinh tức khắc có nếp nhăn, không buông tha hỏi. “Một chút hắn cũng không nhớ sao?”
Tưởng Khang Thần. “Cái này ty chức chưa từng hỏi, Vân An cũng không nói.”
Đại Chiến Kiêu không từ bỏ, hỏi. “Năm nay hắn bao nhiêu tuổi?”
Tưởng Khang Thần trả lời. “Theo tuổi mụ thì mười tám, sinh tháng mấy tại hạ không biết, lúc gặp hắn tháng mười một năm ngoài, hắn nói hắn đã mười sáu. Nếu vậy thì.” Tưởng Khang Thần tính nhẩm một chút. “Chắc là Khang Thịnh năm thứ ba mươi hai.”
Trái tim của Đại Minh Vinh là Đại Chiến Kiêu đập dữ dội. Đại Chiến Kiêu vội vàng hỏi. “Tưởng nội quan, ngài thấy hắn có giống chúng ta không?”
Tưởng Khang Thần đang nghĩ, chẳng lẽ mọi chuyện lại khéo như thế sao, bất quá nhìn kỹ lại khuôn mặt của Đại Chiến Kiêu, rồi nhìn lại khuôn mặt của Đại Minh Vinh, không đành lòng trả lời. “Híc, xin thứ lỗi cho ánh mắt vụng về của tại hạ.” Không hề giống.
Đại Chiến Kiêu rõ ràng vô cùng thất vọng. Đại Minh Vĩnh ngẫm nghĩ, hỏi. “Không biết Tưởng nội quan có biết họa hay không?”
Tưởng Khang Thần gật đầu. “Có biết.”
Đại Minh Vinh. “Vậy làm phiền Tưởng nội quan họa một bức chân dung của đứa bé kia. Cũng mong Tưởng nội quan thứ lỗi, ấu tử của bản soái mất tích nhiều năm, một ngày chưa tìm được nó, bản soái một ngày không thể an lòng.”
“Ty chức hiểu, ty chức sẽ họa ngay bây giờ.”
Dựa vào xuất thân của Tưởng Khang Thần, cầm kỳ thi họa là những bộ môn căn bản bắt buộc phải học. Đại Minh Vinh tự mình thay Tưởng Khang Thần trải giấy, Đại Chiến Kiêu nghiền mực, Tưởng Khang Thần hồi tưởng một chút chốc, sau đó gọn gàng hạ bút. Theo từng nét vẽ của y, dáng dấp Thiệu Vân An dần dần hiện ra, Tưởng Khang Thần không để ý tới thần sắc thay đổi của Đại Minh Vinh. Đại Chiến Kiêu nhíu mày nhìn thiếu niên trong bức họa cùng tuổi với đệ đệ mất tích của mình, cũng không để ý tới thần sắc dị thường của phụ thân. Ngay khi Tưởng Khang Thần tiếp tục họa, giấy tuyên thành dưới ngòi bút của y bị người cướp đi, bút lông chưa kịp nhấc lên, tạo thành một vệt màu đỏ rực kéo dài.
“Phụ soái!”
Nhìn thấy thần sắc phụ thân, lồng ngực Đại Chiến Kiêu chậm một nhịp. Mà cây bút đỏ trong tay Tưởng Khang Thần suýt nữa rơi xuống đất.
Đại Minh Vinh hô hấp dồn dập, nhìn thiếu niên trong bức vẽ, đôi mắt trừng to. Đối diện trăm vạn quân địch cũng không đổi sắc, phiêu kỵ đại tướng quân giờ này lại đỏ ửng khóe mắt, sắc mặt biến đổi. Da đầu Đại Chiến Kiêu tê rần, hô to. “Phụ soái! Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây chính là đệ đệ!”
Cây bút của Tưởng Khang Thần rơi xuống mặt bàn, tạo thành một vệt mực đỏ.
Đại Minh Vinh không nghe thấy gì hết, ông trừng mắt nhìn bức họa, trong miệng lẩm bẩm. “Giống! Thật giống! Là nó, là Chiến An, là Chiến An của ta! Nó là Chiến An! Là Chiến An của ta!”
Ngẩng đầu, khóe mắt Đại Minh Vinh giống như có giọt lệ rơi xuống. “Chiến Kiêu! Người này là đệ đệ ngươi! Nó cùng tiểu gia gia của ngươi rất giống nhau!”
Đại Chiến Kiêu nghe thế, đoạt lấy bức họa trong tay phụ thân. Ký ức về đệ đệ, đối với Đại Chiến Kiêu kỳ thật đã sớm mơ hồ, nhưng trưởng bối trong nhà luôn luôn nói với y, đệ đệ Đại Chiến An của y giống tiểu gia gia tới mức nào, cũng bởi vậy, người gia gia thương nhất chính là đường tỷ Đại Oánh Như, người giống nãi nãi, và đệ đệ Đại Chiến An, người giống tiểu gia gia.
Tưởng Khang Thần giật mình phản ứng, nâng tay hành lễ. “Chúc mừng tướng quân! Chúc mừng tiểu tướng quân!” Trong lòng lại vô cùng bàng hoàng.
Đại Chiến Kiêu cơ hồ nhảy lên. “Cha! Ta lập tức lên đường tới thôn Tú Thủy.”
Đại Minh Vĩnh cưỡng chế chính mình bình tĩnh lại, nói. “Ngươi là thủ lĩnh quân tiên phong, há có thể tự tiện rời quân doanh! Đệ đệ ngươi.” Hơi thở Đại Minh VInh nghẹn một chút, ông hít sâu một hơi. “Đệ đệ ngươi, không nhớ rõ, chuyện trong nhà, ngươi tiến đến như vậy sẽ dọa sợ nó. Còn nữa, nó ở thôn Tú Thủy, chờ thế cục Hổ Hành Quan ổn định, vi phụ sẽ thỉnh tấu hoàng thượng, triệu ngươi hồi kinh, lúc đó ngươi đi gặp nó cũng không muộn.”
Đại Chiến Kiêu hận không thể lập tức mọc ra một đôi cánh bay tới thôn Tú Thủy, nhưng lý trí nhắc nhở y phải bình tĩnh. Y là huynh trưởng, mặc dù tìm kiếm đệ đệ đã nhiều năm, nhưng y còn là một vị tướng lãnh dẫn dắt vạn người, không thể hành động theo cảm tính.
Tưởng Khang Thần nói. “Vân An lúc này chắc là đang vội hái trà, chế trà. Chờ ty chức hồi kinh sẽ thượng tấu hoàng thượng và thiên tuế, triệu bọn họ vào kinh gặp gỡ lão tướng quân trước.”
Đại Minh Vinh. “Như vậy rất tốt, rất tốt. Việc này thật sự là nhờ có Tưởng nội quan tới đây, sau này còn phiền toái Tưởng nội quan.”
Tưởng Khang Thần vội vàng đáp. “Tướng quân quá khách khí. Vân An cũng là đệ đệ của ty chức. Có thể tìm được thân nhân là việc đại sự. Đúng rồi, ty chức có mang đồ ăn đặc biệt tới cho hai ngài, rất nhiều đều do Thiệu Vân An tự làm.”
“Ở đâu!”
Tưởng Khang Thần mở ra một cái rương, bên trong chính là cố nguyên cao, y nói. “Đây là cố nguyên cao, là Thiệu Vân An làm cho thiên tuế, thiên tuế phân ra một ít, nhờ ty chức mang tới cho đại soái và tiểu tướng quân.”
Y lại mở một cái rương khác, xem qua rồi nói. “Đây là dương nãi tử tửu và trà long tĩnh, đều do Thiệu Vân An làm. Toàn bộ Đại Yến quốc chỉ có Thiệu Vân An biết nhưỡng dương nãi tử tửu cùng trà long tĩnh.”
Đại Minh Vinh cùng Đại Chiến Kiêu từ chỗ Tưởng Khang Thần biết được, quân hậu thiên tuế hiện đang làm sinh ý trà và rượu, cho nên mới xuất bạc mua nhiều vật tư cho bọn họ. Đại minh Vinh cực lực khắc chế cảm xúc, Đại Chiến Kiêu dứt khoát nhấc lên một bình dương nãi tử tửu, đập vỡ lớp bùn bên ngoài.