Hai tay Bộ Bình nắm lấy thanh sắt trên lồng, tránh khỏi chân Trương Thác. Chân anh nên lên thanh sắt, lần này không chỉ đơn giản là khiến sắt uốn cong mà liên tục đá gãy bốn thanh sắt mới ngừng lại.
Khi nãy, cho dù Trương Thác đánh bại cô gái kia hay ba học trò của Bộ Bình đều có vẻ quá nhanh chóng, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy kết quả chứ không nhìn thấy chi tiết. Nhưng bây giờ, sau khi bọn họ nhìn thấy sức mạnh một quyền một cước của Trương Thác, ai cũng vô thức sợ đến run rẩy. Sau đó nghĩ, nếu một quyền một cước đó đánh trúng người mình sẽ thế nào? Có thể trực tiếp bị đánh chết không?
Trương Thác cong môi, hơi nhe răng, tiếp tục xông về phía Bộ Bình. “Dừng dừng dừng dừng!” Bộ Bình thấy động tác xông tới của Trương Thác vội vàng chỉ ngón trỏ tay trái vào lòng bàn tay phải: “Không đánh nữa, không đánh nữa, tôi nhận thua!”
Ở đây có biết bao nhiêu người nhìn như vậy, tốt xấu gì Bộ Bình cũng là Môn chủ của Tứ Cực Môn, nhận thua như thế, trong lòng ông ta cũng cực kỳ không muốn.
Nhưng không muốn thì có thể làm thế nào, ông ta có thể tránh thoát hai chiều của Trương Thác khi nãy đều dựa vào may mắn. Bộ Bình không biết lần sau có còn may mắn thể không, dưới thể tấn công của Trương Thác, ngay cả đánh trả mà ông ta cũng không dám. “Nhận thua? Được, vậy tôi đi đây. Trương Thác vừa nghe thấy lời này lập tức thu tay lại, vội vàng kéo hàng rào lồng sắt ra, vừa đi ra ngoài vừa nói với Từ Uyển: “Mau mau mau, đi lái xe, xem cho anh còn bao nhiêu thời gian nữa!” “Anh rể, còn hai mươi chín phút nữa, không cần phải gấp gáp đầu. “Gấp gáp? Anh giống đang gấp gáp sao? Địa vị gia đình của anh như thế, gấp gáp cái gì chứ?” Trương Thác lớn tiếng nói, nhưng nhịp bước vẫn không thấy chậm lại một chút, vội vàng chạy ra khỏi sàn đấu.
Mấy người địa vị cao trong băng nhóm xung quanh đều trợn tròn mắt như thấy quỷ, một cao thủ mạnh mẽ đáng sợ như vậy, lại có thể là một người… SỢ VỢ?
Hàn Văn Tĩnh nhìn dáng vẻ vội vàng kia của Trương Thác, trong mắt hiện lên sự cô đơn, nhưng chỉ chợt lóe đã biến mất: “Đại ca Hắc, cuộc đấu võ này, xem như chúng tôi thắng rồi.” “Ha ha, anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên.” Hắc Hồng giơ ngón tay cái.
Mấy người Trương Thành cũng đứng dậy đi nhanh ra khỏi sàn đấu theo Trương Thác.
Phe anh Hổ thấy Trương Thác vội vàng ra khỏi sàn đấu thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện lần này cứ vậy bỏ qua rồi. Một cao thủ như thế, chắc chắn sẽ không quay lại tìm mình gây phiền phức mới đúng.
Bọn họ vừa mới có suy nghĩ này, đã thấy Trương Thác mới rời khỏi sàn đấu lại dẫn Trương Thành trở về. “Đúng rồi, quên nói một chút, người tên anh Long anh Hổ kia, sau này người anh em này của tôi sẽ đi tìm mấy người nói chuyện, tuyệt đối đừng để tôi thất vọng!” Nói xong, Trương Thác lại quay đầu chạy. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Đám người anh Long liên tục gật đầu, kèm theo một khuôn mặt tươi cười: “Chắc chắn, chắc chắn”
Nụ cười của bọn họ, còn khó coi hơn cả khóc.
Trên đường trở về, Trương Thác lái xe, cả đường đạp mạnh chân ga, người trên xe nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Trương Thác thì che miệng cười trộm, thế này còn đâu dáng vẻ cao thủ đại sát tứ phương khi nãy nữa. “Đúng rồi Từ Uyển, khi nãy em có nói với chị chúng ta đang làm gì không?” Trương Thác hỏi.
Từ Uyển lắc đầu: “Không có. “Vậy thì tốt rồi.” Trương Thác thở phào nhẹ nhõm: “Tuyệt đối đừng nói với chị em chuyện anh đánh nhau nhé, em cứ nói chúng ta học bài ở thư viện trường là được.
Xe đến Tải Thượng Thủy Hương, còn ba phút thì đến thời gian Lâm Ngữ Lam quy định cho Trương Thác. Anh không kịp chào hỏi đã lao thắng xuống xe, chạy vào trong nhà.
Lúc còn cách nửa tiếng chỉ một phút, Trương Thác đẩy cửa nhà ra. Trong nhà chỉ có một mình Lâm Ngữ Lam đang ngồi xem tivi trên sofa với mái tóc rối tung. “Chủ tịch Lâm, tôi về rồi.” Trương Thác cười. “Hôm nay anh đi đâu?” Lâm Ngữ Lam không thèm nhìn Trương Thác một cái, hỏi. “Đến Đại học Ngân Châu mở tọa đàm” “Cái này tôi biết, mở tọa đàm xong thì sao?” “Đi ăn cơm chiều với mấy người Từ Uyển, chơi một lát, sau đó..” Nói đến đây, vẻ mặt Trương Thác hơi mất tự nhiên.
Giọng nói của Lâm Ngữ Lam đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Tôi không hỏi anh cái này!” “Vậy thì?” Trương Thác khó hiểu.
Lâm Ngữ Lam đứng dậy, sửa sang lại áo ngủ màu xanh da trời trên người, xoay người lại nhìn chằm chằm Trương Thác: “Tôi cho anh số điện thoại của Giám đốc Tôn bộ phận thị trường, anh vẫn chưa liên lạc với Giám đốc Tôn đúng không? Thời hạn ba ngày chỉ còn lại ngày mai thôi, anh chuẩn bị thế nào rồi?” “Cái này à.” Trương Thác chà chà tay, cười gượng hai tiếng, thật ra anh chưa từng nghĩ đến chuyện liên lạc với Giám đốc Tôn của bộ phận thị trường: “Chủ tịch Lâm, tôi đã tìm được bạn hợp tác rồi, ngày mốt anh ta có thể đến. “Tìm được rồi? Tập đoàn xuyên quốc gia của Pháp?” Trong hai tròng mắt sáng ngời của Lâm Ngữ Lam tràn đầy nghi ngờ.