– Không vội, chớ tranh nhau, từng người xem thôi!
Miêu Nghị vội vàng lên tiếng che giấu động tĩnh.
Bất quá giống như hắn nói, hắn thật đúng là giải quyết từng người, nhằm vào bảy mươi hai tên trại chủ từng bước từng bước hạ sát thủ.
Nhanh chóng tháo nhẫn trữ vật trên tay đối phương xuống nhét vào ngực áo, ngay sau đó giơ tay chém xuống, thi pháp hộ thể, không để cho máu tươi vấy lên người mình. Moi nội đan trong bụng cho vào nhẫn trữ vật, sau đó vội vàng hạ sát thủ với tên kế tiếp, không dám chậm trễ chút nào.
Tốc độ Miêu Nghị hạ thủ cực mau, cơ hồ sau vài lần hô hấp đã giải quyết được một tên. Tháo nhẫn trữ vật nhét vào ngực, một đao chặt đầu, một đao nữa rạch bụng lấy yêu đan, dần dần trở nên thuần thục hơn trước.
Người ta nằm ở đó cho hắn giết, không hoàn thủ chút nào, không có bất kỳ trở ngại nào, tự nhiên tốc độ hạ thủ cực nhanh.
Không bao lâu sau, bảy mươi hai vị trại chủ trước đó còn ngưu khí ngất trời, lúc này từng tên một hiện ra nguyên hình, đều biến thành các loại động vật đứt đầu, lòi bụng.
Tê bò, heo rừng, vượn, sư tử, hổ…
Tóm lại máu chảy đầy đất, mùi máu tanh tràn ngập, cũng không biết yêu tinh phía dưới có ngửi thấy không.
Sờ vào một đống lớn nhẫn trữ vật trong ngực, nghe mùi máu tanh, Miêu Nghị lộ vẻ hưng phấn.
Nhìn lại thi thể yêu quái đầy đất, Miêu Nghị hạ quyết tâm dứt khoát đã làm phải làm tới cùng, xách đao lên đi về phía các thi thể.
Hắn bắt đầu lột da yêu quái thật nhanh, hiện tại hắn cảm thấy có thể kiếm được chút nào hay chút ấy, trở về Nam Tuyên phủ e rằng không thể làm động chủ được nữa, bây giờ tích cóp chút vốn liếng, chuẩn bị cho cuộc sống gian khổ sau này.
Những vị trí phức tạp hắn sẽ bỏ qua, hiện tại không có thời gian làm kỹ quá.
Đao trong tay Miêu Nghị lóc thật nhanh, chỉ lột nguyên mảnh da bụng rộng rãi và phần lớn da lưng yêu quái. Mặc dù có hơi lãng phí, bất quá những nơi đó dễ lột, có thể tiết kiệm thời gian.
Lột ra một mảnh da liền thu vào nhẫn trữ vật, lại nhanh chóng hạ thủ sang yêu tinh kế tiếp.
Dưới bóng đêm tuyệt mỹ của Tinh Tú Hải, đại hội thưởng thức quỳnh tương ngọc dịch lúc này lại biến thành một đại hội tàn sát làm thịt lặng lẽ không tiếng động. Bốn phía đài cao có quần yêu bảo vệ, bảo vệ cho tên đồ tể trên đài hạ sát thủ.
Hạt châu xanh lục dưới cổ Miêu Nghị chợt lóe lên một đạo hàn quang, một trận sóng gợn lăn tăn xuất hiện giữa không trung, dần dần hiện ra một bóng người.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, lão Bạch đứng chắp tay vẫn phong hoa tuyệt đại, phiêu hốt tiêu sái như trước, nhìn mông Miêu Nghị đang lắc lư theo động tác lột da yêu quái, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Y phát hiện tên này cũng không khỏi quá mức to gan, dưới tình huống bốn phía quần yêu canh giữ, xâm nhập hang hổ vẫn dám động thủ, đây quả thực là giết người cướp của ở ngay dưới mắt người ta, thần kinh cực vững.
Động thủ cũng không nói, sau khi đắc thủ nghĩ biện pháp mau sớm rời đi mới phải. Ai ngờ hắn vẫn dám không đi, tiếp tục ở đây chơi đùa, ngay cả chút ích lợi nhỏ cũng không chịu bỏ qua, thật sự là gan lớn tới mức khiến cho người ta căm phẫn.
Lão Bạch không phải là con giun trong bụng Miêu Nghị, không thể nào biết tất cả ý tưởng trong lòng hắn, cho nên không hiểu nỗi lo của Miêu Nghị sau khi trở về không làm động chủ được nữa, tự nhiên cũng sẽ không hiểu tâm trạng hắn lúc này muốn nhân cơ hội đào huyệt động, tích trữ lương thực để phòng sau này dùng.
Lão Bạch thật sự không nhìn nổi nữa mới không nhịn được hiện thân, nhìn tên khốn gan lớn tày trời này thật sự là không biết nói gì, lắc đầu cười khổ.
Y không xuất thủ tham dự chuyện gì, cũng sẽ không xuất thủ tham dự chuyện gì, thậm chí bằng lòng nhìn Miêu Nghị trải qua sinh tử mà khoanh tay đứng nhìn.
Nếu như Miêu Nghị thật sự bị cuồng phong nhấn chìm ngoài biển, cũng không đáng để y trông đợi.
Tinh không mênh mông, chúng sinh vô cùng tận, chỉ là một Miêu Nghị chết đi không đáng kể gì.
Lúc ấy hạt châu xanh lục như mực kia tự nhiên sẽ trở lại Vạn Trượng Hồng Trần, chờ đợi kẻ có duyên kế tiếp.