Chỉ là khe hở chỉ đủ cho một người lách vào, Hề Tuyệt trực tiếp phát động ‘Hà Xử Hành’ xuyên qua, nhưng đang đi nửa đường thì khe hở giống như là cố ý, nó chợt chia tách hai người ra rồi thoáng cái nuốt mất Yến Linh vào bên trong.
Khi Hề Tuyệt kịp nhận ra thì bức tường oán khí đã liền lại như cũ.
“Yến Linh?!”
Trời đất quay cuồng một trận, Yến Linh lảo đảo ngã nhào tới trước, lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn hết cả lên, cậu bụm miệng nôn khan.
Kỳ lạ nhất là, âm thanh ồn ào bên tai giống như bị kết giới ngăn lại, yên tĩnh đến mức nghe rõ được tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình.
Yến Linh choáng váng ngẩng đầu lên thì thấy xung quanh trắng xóa như tuyết, còn bản thân như là lạc bước vào một vùng trời xa lạ, đi khắp nơi không tìm thấy điểm cuối.
Yến Linh chật vật bò dậy, thử bước đi mấy bước, tiếng bước chân vang vọng bên tai.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cả thế gian yên tĩnh như vậy sau khi Yến Linh thức tỉnh ‘Nhàn Thính Thanh’.
Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, đần mặt hồi lâu mới nhận ra mình đã tiến vào bên trong oán khí.
Nhưng xung quanh không có một bóng người.
Yến Linh giơ tay bịt tai lại thì chạm phải vết máu dính trên rái tai, cậu nhíu mày qua loa chùi đi, đang định đi tới bỗng có một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm lên vai cậu.
Sau lưng giống như có một tường băng áp sát lại gần làm Yến Linh cóng đến run cầm cập, cậu kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Phía sau là một thiếu niên có khuôn mặt ngây thơ đang mỉm cười với cậu— Nếu Thịnh Tiêu ở đây sẽ nhận ra người này chính là thiếu niên trong Thiên Thân Xá muốn Thịnh Tiêu phán tội.
Cậu ta thoạt nhìn không giống oán quỷ dữ tợn, trái lại trông giống một thiếu niên còn ngây thơ chưa trải đời, cậu ta cười tủm tỉm với Yến Linh, nói: “Ta có tội không?”
Yến Linh nhíu mày, thành thật trả lời: “Ta không biết.”
“Lấy sát trả sát có đúng không?”
“Không biết.”
“Đứa trẻ ngoan.” Thiếu niên xoa má Yến Linh, dịu dàng nói: “Chúc ngươi đời này đừng biết đến câu trả lời.”
Mặc dù Yến Linh bị mọi người ở Chư Hành Trai đối xử như con nít, nhưng cậu không thích bị một người… Ác quỷ xa lạ nhìn mình với ánh mắt thương hại, cậu đanh mặt đẩy tay cậu ta ra, lùi về sau nửa bước, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết bọn ta?”
“Dĩ nhiên là không.” Thiếu niên cười nói: “Thứ ta muốn là Tương văn Thiên Diễn.”
Yến Linh: “Cái gì?”
Hai mắt của thiếu niên bỗng biến thành màu vàng, thổi linh lực tới vây quanh người Yến Linh, thản nhiên nói: “Thiên Diễn cạn kiệt, sợ là ba người các ngươi sẽ là Tương văn cấp Linh cuối cùng của Thập Tam Châu, Thiên Diễn cần hiến tế một lần nữa mới để địa mạch Thiên Diễn dồi dào trở lại.”.
Yến Linh nghe không hiểu lắm, nhưng có thể nhìn ra sự ác ý của Thiên Diễn qua hai chữ ‘hiến tế’ này.
“…Nhưng mà không cần sốt sắng đâu, chim non thông minh, trẻ con chưa thành thục.”
Linh lực màu vàng của thiếu niên bỗng biến mất, oán khí trên người cậu ta lại ồ ạt xông ra, trên khuôn mặt ngây thơ tuấn tú dần dần bị nét tàn ác thay thế, sự yên tĩnh xung quanh bị đánh vỡ, vô số âm thanh gầm thét ồ ạt chui vào trong tai Yến Linh, làm hai tai cậu lại bị chảy máu.
Yến Linh bịt tai lảo đảo lùi ra sau, ánh mắt thoáng mất tiêu cự nhưng nhanh chóng lấy lại lí trí.
Thiếu niên lại biến thành ác quỷ giương nanh múa vuốt, gào một tiếng rầm trời rồi lao thẳng về phía Yến Linh.
Ngay khoảnh khắc cú chưởng khủn.g bố sắp đánh xuống, oán khí xung quanh bỗng đứng sững lại giây lát, từ hư không bùng lên một ngọn lửa đốt trụi toàn bộ.
Đó là độc của Nhạc Chính Trấm đưa cho cậu.
Yến Linh rất thông minh, cậu không thẳng tay hất hết độc lên người ác quỷ, mà là lúc mới bước vào liền vẩy trên người mình, bởi vì sự đụng chạm hồi nãy nên chất độc lặng lẽ dính lên người ác quỷ.
Bây giờ thuốc độc phát tác, bùng lên ngọn lửa thiêu đốt ác quỷ.
Yến Linh nhân cơ hội chạy ra ngoài, nhưng mới chạy được hai bước thì làn sương đen cuồn cuộn ngưng tụ thành dây thừng dài cuốn lấy hông của cậu, rồi treo cậu lơ lửng trên cao.
Ác quỷ gào rống đầy đau đớn: “Sao ngươi dám?!”
Yến Linh không biết sợ là gì, tiếp tục gây hấn: “Ủa mới nãy còn nói ta là đứa trẻ ngoan mà?”
Ác quỷ: “…”
Tiếng gào thét chói tai làm cho Yến Linh ngả nghiêng ngả ngửa trên không trung, ngay lúc ác quỷ sắp quăng cậu ra ngoài thì bất thình lình xuất hiện một bóng người bay lên đỡ lấy Yến Linh.
Yến Linh kinh ngạc nhìn sang.
Hề Tuyệt còn rống át cả tiếng của ác quỷ: “Duma ngươi muốn chết hả?!”
Hai tai của Yến Linh bị thương nên không nghe cậu ta rống cái gì, nhìn kỹ lại thì thấy cậu ta đang mắng chửi, rống lại: “Ta không có! Ta có tính toán trong đầu rồi!”
Hề Tuyệt: “Tính toán con khỉ mốc!”
Hề Tuyệt giận điên lên là toàn ‘phun châu nhả ngọc’.
Hề Tuyệt ôm Yến Linh muốn khởi động ‘Hà Xử Hành’, nhưng ác quỷ phóng dây thừng tới trói chặt lấy hai người họ.
Dây thừng bằng sương đen này hình như là dùng từ linh lực Thiên Diễn, vừa bị trói lại là Hề Tuyệt không thể khởi động ‘Hà Xử Hành’.
Hề Tuyệt ngớ ra, hét to với Yến Linh: “Tại ngươi hết đó!”
Yến Linh: “Cái gì? Không nghe gì hết!”
Hề Tuyệt: “…”
Cùng lắm thì chết chùm.
Mặt mũi của ác quỷ dữ tợn khó tả, nó thật sự muốn nghiền nát hai người thành tro.
Trong lúc Hề Tuyệt ra sức vùng vẫy, một luồng lôi văn rè rè xuất hiện, thoắt cái đã đánh tan toàn bộ oán khí, ánh mặt trời len lỏi chiếu rọi vào.
Hề Tuyệt quay đầu nhìn lại, mặt lập tức xanh như tàu lá chuối.
Còn Yến Linh thì lại mừng rỡ hết biết, hai chân lơ lửng trên không trung đạp tới đạp lui, reo hò: “Thịnh Tiêu! Ca đã khỏe lại rồi?!”
Một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu lượn quanh người Thịnh Tiêu, liên tục bắ.n ra lôi văn chớp nhoáng, nhiệt độ của lôi văn còn nóng cháy hơn thuốc độc, đâm vào người ác quỷ khiến nó phải rít gào đau đớn.
Thịnh Tiêu mặc một thân áo trắng dính máu từ từ đi tới, sau lưng là ánh mặt trời chói chang, cậu không có thời gian nói chuyện với Yến Linh, lập tức cầm trường kiếm vung mạnh xuống, Thiên Diễn Châu mang theo lôi quang cuồn cuộn đánh vào ác quỷ..
Ác quỷ không thể ở dưới ánh sáng, sau khi oán khí bị lôi văn đánh tan liền lật đật ngưng tụ ra bức tường sương đen ngăn ánh nắng lại, vì thế không còn sức chú ý đến cái khác.
Hề Tuyệt và Yến Linh từ trên cao té xuống trông te tua xơ mướp, Thịnh Tiêu ném hai người ra sau lưng mình, trường kiếm phát ra tiếng sấm rè rè, đùng một phát gọi tới một luồng sét nhỏ bổ thẳng vào mi tâm của ác quỷ.
Oành—!
Tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng sấm đinh tai này làm sợ hết cả hồn.
Ngay cả Thịnh Tiêu cũng không ngờ mình có thể gọi thiên lôi tới, nhưng vì tránh dọa đến người khác nên phải gắng gượng duy trì vẻ mặt bất biến, tạo ra phong độ ‘Đúng vậy, là chính ta tạo ra thiên lôi này đó, nhiêu đây nhằm nhò gì’.
Những người khác trợn mắt há hốc.
Yến Linh thấy ác quỷ sắp sửa hồn phi phách tán, lúc này bò dậy chạy tới chỗ Thịnh Tiêu.
Nhưng ác quỷ vẫn chưa tan biến hoàn toàn, nó dùng hết sức lực cuối cùng ngưng tụ ra một mũi tên băng bắn thẳng về phía Yến Linh.
Tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, chỉ có Liễu chưởng viện dùng phép ẩn thân nãy giờ không khỏi chậc một tiếng.
Khi hắn định ra tay thì lại thấy ác quỷ giống như bị người đâm một kiếm, hét thảm lên rồi hồn phi phách tán, mũi băng kia cũng theo đó tan thành làn khói mờ..
Yến Linh kinh ngạc nhìn mũi băng tan thành khói từ từ chui vào trong trán của mình.
Trong hư không, âm thanh của thiếu niên ác quỷ dường như còn vang vọng bên tai, kèm theo cái vu.ốt ve dịu dàng.
“Nếu ngươi là ta, cũng sẽ chọn lấy sát trả sát, lấy oán báo oán.”
“…Nguyện chúc ngươi đời này đừng biết đến câu trả lời.”
Sau đó, sương đen lặng lẽ tiêu tán.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào thắp sáng xung quanh đống đổ nát.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Yến Linh che trán ngẩn người một lúc lâu sau mới cùng mọi người nhìn sang chỗ ác quỷ biến mất.
Phục Man cầm kiếm gỗ của Yến Linh đứng tại chỗ, lần đầu tiên hưởng thụ ánh nhìn chăm chú của mọi người, sợ hãi nói: “Hả? Cái gì? Không phải đã thống nhất sẽ giết ác quỷ sao? Ta làm sai gì sao?”
Mọi người: “…”
Liễu chưởng viện: “…”
Không ai thấy Phục Man ra tay thế nào, ngay cả ác quỷ cũng không phát hiện, bị một thanh kiếm gỗ đâm cho hồn phi phách tán.
Xung quanh rơi vào yên lặng đáng sợ, nhất thời không ai nói gì.
Nhưng người lập công lớn nhất trong chuyện này là Thịnh Tiêu, mọi người vội vàng vây quanh Thịnh Tiêu, cảm thấy từ đầu đến chân của cậu viết đầy hai chữ rõ to.
—Đáng tin.
Quá trời đáng tin.
Thịnh Tiêu vì là xuất thân từ tiểu thế gia nên luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập với các thiếu gia xuất thân từ đại thế gia, đây là lần đầu tiên được mọi người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, không khỏi cảm thấy ngường ngượng.
Ánh mắt của yến Linh nhìn cậu càng thêm sáng ngời.
Thịnh Tiêu cười khẽ một tiếng, cuối cùng không thể chịu đựng nổi, bên khóe môi chảy xuống một dòng máu tươi, sau đó ngã lăn ra đất.
Hôn mê.
===Hết phiên ngoại 19===