Anh mỉm cười nhẹ nhàng với nữ nhân viên đó.
“Cho tôi một cốc soda chanh.” Để cho chắc chắn cô gái kia không nghi ngờ mình nữa, anh nói thêm: “Tôi đang mắc một bệnh về mắt nên mới phải đeo kính râm.”
Cô gái đó ồ lên một tiếng rồi nhanh chóng ghi đơn cho anh.
Sự sợ hãi và nghi ngờ lúc ban đầu đã tiêu biến, thậm trí, bây giờ nhìn anh, cô nhân viên ấy còn đỏ mặt, vội vã lấy menu che miệng rồi nhanh chóng chạy vào trong quầy pha chế.
Vu Phùng Cửu cảm thấy được những ánh mắt nghi hoặc đổ dồn vào người mình đang dần dần tải đi thì thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, tiếp tục duy trì trạng thái “bình thường – mode” của mình.
Nhưng anh éo thể nào mà ngờ được, một người đạt chỉ số nhan sắc một trăm trên một trăm như anh nếu tỏ ra bình thường thì nắng trời sẽ điên cuồng nhảy nhót như “bình thường” và muôn hoa sẽ ríu rít nở rộ cũng như “bình thường” luôn.
Thành ra, sự chú ý của người khác đặt lên anh vốn đã chẳng ít nay lại càng nhiều thêm.
“Ôi, đẹp trai quá!”
“Tuy không thể thấy rõ đôi mắt của anh ấy nhưng nhưng người gì đâu mà đẹp quá vậy? Trên thế giới của chúng ta hóa ra vẫn còn có một người tuyệt sắc như vậy sao?”
Tống Minh Tuệ để ý thấy mấy vị khách nữ ngồi bàn bên và hầu hết ở trong quán cà phê đều đỏ mặt ngại ngùng nhìn về một phía của dãy bàn nào đó ở đằng sau lưng cô.
Tống Minh Tuệ nhướng lên một bên chân mày, khó hiểu quay đầu nhìn ra sau.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông đang ra sức dùng báo để che mặt mình đi.
Vu Phùng Cửu: Giật cả mình! Sao tự dưng em ấy lại quay đầu qua đây vậy?!
Tuy anh đã vô cùng cố gắng để “ngụy trang” nhưng vẫn bị Tống Minh Tuệ phát hiện.
Cô không cần phải nhìn thấy mặt của anh, đôi mắt chỉ cần dừng lại ở trên đôi bàn tay rắn rỏi màu trắng sứ đang cầm ở hai bên cánh báo, có những đốt khớp xương rõ ràng sạch sẽ.
Những đầu móng tay của anh được cắt rất gọn gàng, giống như những mảnh pha lê đẹp đẽ đắp trên từng đầu ngón tay.
Đôi tay ấy to lớn đến nỗi khiến cho tờ báo tổng hợp những tin tức cuối ngày trở nên thật nhỏ bé.
Và nó, chính nó! Nó chính là đôi tay đã cầm lấy cái mềm của cô, vứt cả cô cả mềm ra khỏi phòng ngủ khi ấy!
Vu Phùng Cửu!
“Hờ… Hờ hờ hờ hờ!”
Tống Minh Tuệ nhếch lên một nụ cười thâm trầm, sống lưng càng duỗi thẳng lên kiêu ngạo hơn.
Miệng nói không thích mà lại đi theo dõi người ta sao? Ha!
Quách Nhạc đang quấy cốc cà phê ở trên bàn, bỗng bất chợt từ trong không khí, một mùi thơm thanh ngọt ngào bay qua mũi của anh ta.
Anh ta chớp chớp mắt, thình lình hiện lên ở tầm nhìn của anh ta là khuôn mặt phóng to của Tống Minh Tuệ đưa sát mặt về phía mình, hai đầu mũi chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
Quách Nhạc: !!!
Vu Phùng Cửu: !!! *xé rách cả báo*
Tống Minh Tuệ mỉm cười, quyến rũ Quách Nhạc đến thần hồn điên đảo.
“Anh có thích tôi không?”
“Th, thích!”
“Vậy thì hãy trở thành con chó của tôi đi.”
Quách Nhạc triệt để mất trí rồi, khuôn mặt dại ra như một quả cà chua đỏ đang dần dần tan chảy trong món xào.
“Gâu gâu!”
“…” Vu Phùng Cửu câm lặng.
Tống Minh Tuệ thậm trí còn chẳng xem anh ta là con người.