Mặc dù Lý Quang Minh không biết thân phận của lão Bạch nhưng thường ngày hay nghe lời cằn nhằn của Lý Quang Huy cũng không ít, đối với lão Bạch cũng khá là tôn trọng.
Đường Tuấn mỉm cười cũng không giải thích gì nhiều.
“Nghe Ngọc Mai nói cậu đang làm việc ở thư viện, công việc có vẻ không được suôn sẻ, cậu có cần tôi giúp gì không? “Lý Quang Minh đột nhiên hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không cần đâu ông Lý.”
Lý Quang Minh nói: “Vậy thì tốt rồi, người trẻ tuổi tham vọng cao hơn năng lực cũng không phải là điều tốt, trước mắt cậu cứ ở lại thư viện một thời gian, đến lúc đó tôi sẽ nói với Quang Huy một câu, cũng không thể để ân nhân cứu mạng của mình canh giữ ở thư viện mãi được, đây đã là gì chứ.”
“Cảm ơn ông Lý!” Trong lòng Đường Tuấn có chút cảm động.
Lúc này Lý Quang Minh mỉm cười ái muội, nhìn bóng lưng mơ hồ trong đại sảnh, trầm giọng một chút mới nói: “Khách khí cái gì, chúng ta đều sắp trở thành người một nhà cả rồi.”
“Người một nhà?” Đường Tuấn cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
Lý Quang Minh nói: “Tên nhóc nhà cậu cho tới bây giờ vẫn giả bộ không biết trước mặt tôi sao. Cháu gái tôi thường nhắc đến cậu trước mặt tôi, đến nỗi tai tôi gần như trở nên chai cả rồi.”
Nghĩ đến thái độ của Lý Ngọc Mai đối với mình, Đường Tuấn cười khổ: “Hẳn là không phải những lời tốt đẹp gì.”
Lý Quang Minh gật đầu nói: “Tính tình của cháu gái tôi, chẳng lẽ tôi còn không biết sao.Nếu đó là người mà nó không để tâm đến, con bé thậm chí còn lười nhắc đến. Nhưng từ khi quen biết cậu, về cơ bản con bé thường hay đến gặp tôi để phàn nàn vài câu, nhưng giọng điệu có vẻ khá là bực bội, con người của con bé luôn là như vậy, miệng cứng như đao nhưng lòng thì mềm như đậu phụ, đợi hai người tìm hiểu sâu hơn thì cậu sẽ hiểu.”