Chỉ trong chớp mắt, gió lạnh gầm thét khắp sườn núi. Trong gian đình nho nhỏ phủ một lớp băng sương, rung chuyển như sắp đổ.
“Hay cho một thanh Thiết Mã Băng Hà!” Tạ Thất Đao vung trường đao đột nhiên đánh về phía kiếm của Lý Hàn Y.
Tạ Thất Đao tên là Thất Đao là vì hắn giết người nhiều nhất chỉ dùng bảy đao. Sau bảy đao người trước mặt sẽ là vong hồn.
Đao đầu tiên hắn chém ra chạm vào kiếm của Lý Hàn Y. Thân đao run rẩy, Lý Hàn Y lui ba bước, hắn lui sáu bước.
Hắn lại xuất đao thế hai, đao thế bừng lên, đánh lui Lý Hàn Y ba bước, hắn cầm đao đứng yên tại chỗ, không dời nửa bước.
Hắn bổ ngang đao thứ ba, đao thế bá đạo. Lý Hàn Y cũng xuất một kiếm, thanh thế như vó ngựa đạp tan đồng hoang. Đao kiếm giao nhau, gian đình sau lưng lập tức sụp đổ. Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Tô Mộ Vũ lặng lẽ tới một bên, ngón tay chạm lên cán dù, cau mày nhìn hai người tỷ thí như đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng Tạ Thất Đao cũng chém ra đao thứ tư, đao thứ năm, đao thứ sáu.
Ba đao liên tục, khí thế như dời núi lấp biển, chỉ trong chớp mắt đã ép Lý Hàn Y tới tuyệt cảnh. Nhưng khi lâm vào tuyệt cảnh mới quan sát được Côn Luân! Trên núi Côn Luân, Lý Hàn Y từng dùng một kiếm chặt đứt tầng mây phủ kín bầu trời, khiến núi tuyết ngàn năm chứng kiến ánh mặt trời. Kiếm của nàng vốn mạnh nhất khi gặp tuyệt cảnh.
Lại xuất một chiêu kiếm, Hám Côn Luân!
Một tiếng keng.
Thiết Mã Băng Hà và trường đao của Tạ Thất Đao giao nhau, Tạ Thất Đao chỉ cảm thấy toàn thân lập tức chìm trong giá rét. Một luồng khí lạnh từ thân đao truyền lên cán đao, từ cán đao xâm nhập vào trong người hắn. Hắn cảm thấy toàn bộ cánh tay tê dại, đành phải rút đao lui lại mười bước. Để đọc nhanh nhất, vui lòng liên hệ chính chủ.
Hắn dùng hết sức lực cuối cùng của thân thể mới giữ được đao không rời khỏi tay. Tạ Thất Đao chỉ cười không chút câu nệ: “Hình như ta chỉ còn một đao cuối cùng, nếu sau đao đó ngươi còn không chết thì ta phải đổi tên rồi.”
“Ngươi không cần đổi tên.” Lý Hàn Y lạnh lùng nói: “Vì hôm nay ngươi sẽ chết.” Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, ngươi quá ngông cuồng.” Tạ Thất Đao cười nhạt, cánh tay rung rung, lòng bàn tay tỏa ra hơi nóng khiến cánh tay hắn từ từ khôi phục tri giác. Hắn nắm chặt lấy thanh đao: “Ta còn một đao, một đao cuối cùng của ta, tên là Sát Thần!”
“Tạ thúc.” Tô Mộ Vũ đột nhiên bước lên trước một bước, bước này chặn đường Lý Hàn Y lại.
Tạ Thất Đao thở dài thu đao lại: “Đã lâu không đánh một trận sảng khoái đến vậy, bỗng nhớ lại thời mình còn thiếu niên, thật muốn kiếm một người đánh tới phân thắng bại.”
“Sát thủ không có thắng bại, chỉ có sinh tử.” Tô Mộ Vũ nhẹ giọng đáp.
“Để một kẻ hậu sinh nói vậy cũng thật mất mặt.” Tạ Thất Đao cắm đao xuống đất, đột nhiên nhắm mắt ngưng thần. Đây là tâm pháp độc nhất của Tạ gia chuyên tu luyện quyền thuật đao pháp, tên là ‘Liễm Thế’. Giờ phút này hắn bắt đầu tích lũy khí lực toàn thân, mãi tới khi rút đao ra.
Như quỷ thần giáng lâm!
“Chấp Tán Quỷ.” Lý Hàn Y lạnh lùng nhìn Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ cúi đầu: “Nhị thành chủ.”
“Ngươi vẫn hệt như xưa, người khác luôn nói ta là người tính cách lạnh nhạt, nhưng ngươi mới thật sự như vậy. Có lúc ta cũng rất tò mò, rốt cuộc ngươi đã gặp chuyện gì, vì sao ngươi lại là một người không có tình cảm như vậy?” Lý Hàn Y nhìn Tô Mộ Vũ nói.
Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn vũng nước dưới chân, đột nhiên lắc đầu một cái: “Đương nhiên ta vẫn nhớ tình cảm năm xưa sánh vai. Chỉ có điều, có một số chuyện ta không thể quyết định được.”
“Nếu nói quyết định năm xưa của Ám Hà phái người hợp lực với võ lâm Trung Nguyên chống lại Ma giáo là chính xác, vậy quyết định hiện tại thật quá ngu xuẩn.” Lý Hàn Y nhíu mày: Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“Tên Tô Xương Hà kia chắc chắn đã điên rồi. Năm đó lần đầu tiên gặp hắn, ta đã cảm thấy một ngày nào đó dã tâm của hắn sẽ phá hủy chính hắn.”
Lúc này ba bóng người cũng hạ xuống sau lưng Lý Hàn Y, khăn đen che mặt, ánh mắt toát ra vẻ âm độc.
“Ám Hà, cùng với Đường môn. Liên thủ như vậy thật hiếm thấy.” Lý Hàn Y cười nhạt.
“Ngươi đã nhận ra?” Một giọng nói già nua vang lên sau lưng.
“Đường môn tam lão, Đường Ẩn, Đường Liệt, Đường Nguyệt Lạc. Ngoại trừ lão thái gia ra, thế hệ trước của Đường môn chỉ còn ba lão nhân, hôm nay lại chết hết ở đây, cũng thật đáng tiếc.” Lý Hàn Y thở dài một tiếng. Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ông lão kia tháo mặt nạ ra, để lộ mái tóc bạc trắng. Đường An cầm đầu cười lạnh nói: “Lý Hàn Y, ngươi nói câu này thật quá ngông cuồng.”
“Ngông cuồng?” Lý Hàn Y nâng kiếm cười vang: “Chẳng qua là hai gia chủ của Ám Hà, thêm ba trưởng lão của Đường môn mà thôi.”
“Giết là được!”