Tiếng trống thùng thùng, mấy chục mặt trống lớn của quân thế gia bị đánh âm thanh chấn động như sét đánh.
Trên quan ải, đã bắt đầu dùng đá lớn khúc cây ném xuống tướng sĩ quân thế gia đang xông tới gần dưới quan, mà xe bắn đá của quân thế gia cũng bắn đầu triển khai thế trận, lính bắn đá đặt một tảng đá lớn vào trong xe bắn đá, trong tiếng rống giận dữ, bắn về phía cửa thành rất chắc chắn.
Mưa tên giống như châu chấu, bắn từ tường thành xuống, quân thế gia giơ cao tấm chắn, nhưng trong mưa tên dày đặc, hơi lộ một chút khe hở, liền có thể bị mũi tên bắn xuyên qua người.
Mà tảng đá của xe bắn đá, xen trong tiếng gió vù vù, gào thét tới, nện lên cửa quan, tướng sĩ phòng thủ không may mắn, liền bị tảng đá lớn nện thành nhão nhoẹt.
Trên quan dưới quan, thi thể đều đã chất đầy, tướng sĩ hai bên khi còn sống chém giết ngươi chết ta sống, nhưng sau khi đã chết, không ít thi thể quấn lại một chỗ, linh hồn cùng tiến tới hoàng tuyền.
Chiến đấu đang tiếp tục, sắc trời cũng tối xuống, điều này khiến cho tướng sĩ hai bên rơi vào hoàn cảnh càng nguy hiểm, trong bóng tối, ngươi không rõ được tên đối phương bắn tới xuất hiện khi nào, có thể một giây này ngươi còn khàn giọng hô giết, nhưng giây tiếp theo, có thể ngươi không nghĩ tới được mưa tên bắn thủng cổ ngươi.
Tướng sĩ hai bên đều bị sự hung hãn của đối phương khiếp sợ.
Quân phòng thủ liều chết cũng muồn bảo vệ quan Lê Cốc, bọn họ hiểu rõ, đối với quận Bột Châu mà nói, có lẽ quan Lê Cốc là trạm gác duy nhất có thể ngăn cản được bước chân quân thế gia, một khi quan Lê Cốc bị hạ, phía sau là vùng đất bằng phẳng, cha mẹ và huynh đệ tuỷ muội của mình sinh sống ở đó, đến lúc đó rất có thể sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Trong không khí, tràn đầy mùi máu tươi nồng đậm khiến người ta nôn mửa. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Quân thế gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, dưới sự bảo vệ ngoan cường của quân phòng thủ, xe đầu hổ chuỳ căn bản không thể xông gần tới dưới quan, đừng nói tới chuyện đâm vào cửa.
Nhìn tướng sĩ thủ hạ của mình ngã xuống từng mảng, lòng Hàn Huyền Xương như đao cắt, mà Tiêu Hoài Kim ngồi trấn giữ phía sau cũng đau đớn.
– Linh Chỉ, đánh tiếp như vậy không được.
Tiêu Hoài Kim không kỉm nổi nói:
– Nhanh phát ra âm thanh thu binh đi, đánh tiếp nữa, mọi người chúng ta phải chết dưới quan.
Tiêu Linh Chỉ giống như bách hợp trong gió, nhìn tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt ở quan Lê Cốc xa xa.
Tuy nàng biết, chiến tranh là chuyện tàn khốc, nhưng nhìn qua tình cảnh quyết liệt, nghe tiếng kêu cực kỳ bi thảm, lúc này nàng mới hiểu được, chiến tranh thật sự, tàn khốc hơn, tanh máu hơn so với sự tưởng tượng của nàng.
– Phát hiệu thu binh!
Cuối cùng Tiêu Linh Chỉ nói.
– Nhanh nhanh!
Tiêu Hoài Kim vội vàng nói không ngừng:
– Truyền lệnh xuống, ra hiệu thu binh!
…
Trong lều lớn, Tiêu Hoài Kim vẻ mặt đau khổ ngồi dựa trên ghế lớn, có vẻ rất chua xót, mà Tiêu Linh Chỉ ngồi một bên, dung nhan xinh đẹp cũng hơi tiều tụy, nàng nhíu chặt mày ngài, dường như đang nghĩ cái gì.
Tây Môn Lôi Tàng và Tô Quan Nhai cũng không vui sướng khi người gặp họa vì hai nhà Tiêu Hàn tổn thất rất nhiều nhân mã, cuộc chiến bất lợi, tâm tình mỗi người đều rất áp lực.
Khi Hàn Huyền Xương tiến vào, chau mày:
– Gặp qua Đại tướng quân, quân sư!
– Hàn đại nhân mau mời ngồi!
Tiêu Hoài Kim vội hỏi, hắn tất nhiên nhìn ra được, quân đội Hàn gia lần này liều chết tấn công, không có lưu lại nửa phần thực lực, đúng là thật sự dốc sức.
– Hàn đại nhân vất vả!
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói.
Hàn Huyền Xương ngồi xuống, cười khổ lắc đầu nói:
– Hai nhà chúng ta tổn thất hơn ngàn binh lực, xe phá cửa ngay cả cửa quan cũng không thể tới gần, tên nỏ của bọn họ quả nhiên là lợi hại.
Tiêu Hoài Kim cũng cả giận nói:
– Bản tướng cũng thật không ngờ quan Lê Cốc nho nhỏ lại khó đánh như vậy. Đám cẩu tạp chủng kia, nếu công phá quan Lê Cốc, ông đây muốn giết bọn họ không lưu một người.
Hàn Huyền Xương thở dài:
– Đại tướng quân, các vị thế huynh, quan Lê Cốc này dễ thủ khó công, vô cùng chắc chắn. Theo ta xem, muốn công phá nó, cũng không phải chuyện dễ. Chiến sự hôm nay các vị cũng thấy trong mắt, Diệp gia đã chuẩn bị rất đầy đủ cho trận chiến này, quân lực và trang bị của bọn họ rất đầy đủ, nếu không có biện pháp tốt, ta chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng khó đánh hạ được.
To Quan Nhai cũng nhăn mặt nhíu mày nói:
– Thời gian kéo dài, một khi không lấy được quan Lê Cốc, khí thế quân ta sẽ hao tổn gần như không còn, tới lúc đó, sẽ cực kỳ không ổn.
Tây Môn Lôi Tàng trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
– Sao bên sông Dịch Bắc kia không có động tĩnh? Ba nhà bên kia tập trung lại có tới sáu vạn người, trang bị đầy đủ, tuy rằng Ngô gia nắm giữ địa lợi, nhưng theo ta được biết, chẳng qua ba vạn binh lực, còn phải điều động một bộ phận phòng thủ thành Lam Điền, không tới hai vạn người canh giữ tại sông Dịch Bắc. Chỉ cần chiến sự bên sông Dịch Bắc nổ ra, dùng thực lực ba nhà bọn họ, toàn lực ứng phó, có thể cho Ngô gia một kích nặng nề, như vậy, cũng có thể mang đến đả kích tới khí thế của Diệp gia.
Tiêu Hoài Kim oán hận nói:
– Ta đã phái người dùng bồ câu đưa tin, hạ mệnh lệnh, hôm nay bọn họ phải phát động công kích quân đội Ngô gia, nhưng đến bây giờ, bên kia còn chưa có quân báo trở về.
Mọi người trầm mặc một trận, không khí trong lều lớn lập tức rất nặng nề.
Đường đường liên quân bốn nhà, không ngờ không có biện pháp với quan Lê Cốc này, hao binh tổn tưởng, nói ra cũng thật mất mặt.
Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm, đột nhiên hỏi:
– Hàn thế bá, Hàn Mạc ở đâu?
– Hàn Mạc?
Hàn Huyền Xương sửng sốt, chợt nhíu mày nói:
– Từ hoàng hôn hôm qua, ta đã không thấy hắn, cũng không biết đi nơi nào, hẳn là ở trong chỗ nào đó ở quân doanh, đứa bé kia không thích ngồi yên, thích đi chung quanh. Đúng rồi, quân sư tìm hắn có việc sao?
Tiêu Linh Chỉ hơi nhíu mày.
Hàn Mạc đã phái Hàn Thanh nói ám hiệu cho nàng, nàng vẫn phái người cẩn thận chăm chú chờ ám hiệu xuất hiện, nhưng hiện giờ đã vào đêm, vẫn không có ám hiệu truyền đến như trước, hay là nội ứng có thay đổi?
Đây là hy vọng lớn nhất bây giờ, nhưng cuối cùng hy vọng này có thể trở thành sự thật hay không, có thể xoay chuyển toàn bộ thế cục chiến trường hay không, thật sự không biết được.
Trong đầu Tiêu Linh Chỉ nhớ tới khuôn mặt anh tuấn lại mang theo nụ cười không đàng hoàng của Hàn Mạc, không biết vì sao, nàng lại có vài phần tin tưởng đối với Hàn Mạc, thậm chí nàng tin tưởng, nội ứng kia của Hàn Mạc, có lẽ thật sự có thể xoay chuyển cuộc chiến, có lẽ kỳ tích sẽ tới rất nhanh.