Vân Bôn trải qua chuyện ngày hôm nay, đột nhiên biến hóa rất nhiều, phảng phất như biết tâm sự chủ nhân, vì vậy bước tiến cũng nhanh hơn bình thường, giống như mũi tên nhọn chạy về Bắc Hầu Phủ, dọc đường đi ngược lại không hề va chạm với người hay đồ đạc xung quanh, cực kỳ linh xảo nhanh nhẹn.
Bất quá từ hoàng cung trở về Bắc Hầu Phủ, nhất định phải đi qua Thịnh Tuyết Lâu, khi Vân Thiên Hà giục ngựa đi bên cạnh Thịnh Tuyết Lâu, nhìn thấy có hai gã đại hán phảng phất như đã sớm ở chỗ này đau khổ chờ đợi hắn, nhìn thấy hắn chạy tới, một người liền lập tức vọt ra, chắn ngang trước đầu đường, chặn lối đi của Vân Thiên Hà. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Tê luật luật ~~~!
Vân Bôn đột nhiên nhìn thấy có người nhảy ra ngăn cản chính mình, hơi giật mình kĩnh hãi, móng trước mạnh mẽ giậm một cái, dưới tình huống chạy với tốc độ cao như vậy mà có thể dừng lại vô cùng ổn định, tựa hồ nó có vẻ không được vui, trực tiếp tặng đại hán một cước.
Gã đại hán bị Vân Bôn đã một cái, cả người chổng vó, té lăn trên mặt đất, vô cùng đau đớn, mà một gã đại hán khác bên cạnh lập tức kêu lên:
– Công tử dừng tay, chúng ta không có ác ý, xin công tử hạ thủ lưu tình!
Vân Thiên Hà nói:
– Ta có xuất thủ sao, các ngươi chặn ngang lối đi, ngựa của ta tất nhiên mất hứng, đá các ngươi một cái, cùng với ta có liên quan gì!
– Ách…
Gã đại hán kia dừng lại, cũng đành phải thôi, liền chắp tay nói:
– Công tử, tổng quản chúng ta có lời mời, tiểu nhân ở chỗ này chờ đợi công tử đã nửa ngày rồi!
Trong lòng Vân Thiên Hà biết có chuyện, vừa chuyển đầu ngựa nói:
– Vậy thì mời tổng quản các ngươi ra đi, ta sẽ không tiến vào!
– Này…
Một gã đại hán có chút do dự, thế nhưng chần chờ một lúc vẫn nhanh chóng chạy trở về Thịnh Tuyết Lâu.
Chỉ chốc lát sau, thấy gã tổng quản híp mắt trước kia chạy chậm ra ngoài, chắp tay nói:
– Công tử, nếu người không muốn tiến vào nơi phong nguyệt này, vậy thì tiểu nhân cùng với người đi gặp nhị lão bản được không?
Vân Thiên Hà quan sát vị tổng quản híp mắt này một lúc, trong lòng lập tức hiểu ra, thuận miệng nói:
– Nếu là nhị lão bản các ngươi mời, ta tự đi là được, không cần phải mệt nhọc tổng quản!
– Công tử, nhị lão bản chúng ta cũng không ở chỗ cỗ, hay là do tiểu nhân dẫn người đi!
Tổng quan nheo con mắt lại, cười cười, gọi người mang tới một con ngựa, sau đó đi trước một bước, dẫn theo Vân Thiên Hà hướng về phía thành Tây.
Vân Thiên Hà đi theo sau tổng quản này, trong lòng cảm giác có chút kinh ngạc, xem ra Tô Tuyết tại Kinh Thành này thích đánh du kích chiến, cứ điểm liên tục thay đổi, làm tình báo xác thực có tiền đồ.
Đi tới thành Tây, ở đây đại thể là khu vực bách tính bình dân cư ngụ, ngư long hỗn tạm, tam giáo cửu lưu, muôn hình muôn vẻ, loại người nào cũng có, không giống như thành Đông và thành Nam, trị an nghiêm cẩn, người bình thường ai dám đến địa bàn của các đại quan và hoàng tộc làm càn.
Vị tổng quản híp mắt này dẫn theo Vân Thiên Hà tiến vào trong một gian tiểu viện mộc mạc, xuống ngựa gõ cửa, vẫn là vị tiểu thị nữ xinh đẹp khả ái kia mở cửa ra, khi cái đầu nhỏ bé xinh xắn của nàng nhòm ra khỏi cửa, liền nhìn thấy được Vân Thiên Hà xuống ngựa, lúc này đôi con mắt to mỹ lệ hiện rõ quang mang sùng bái, liền lập tức mở cửa ra, tiến tới nghênh đón nói:
– Công tử, người tới rồi!
Vân Thiên Hà mỉm cười gật đầu với tiểu thị nữ, dưới sự dẫn đường của tiểu thị nữ này, dần dần bước vào trong tiểu viện mộc mạc, cũng đúng lúc này, đột nhiên một bóng ảnh màu trắng mạnh mẽ chạy tới rồi nhảy bật lên.
– Mẹ ơi…
Mà vị tổng quản hí mắt vẫn đi theo Vân Thiên Hà nhìn thấy đầu báo tuyết này nhảy tới, kinh hô một tiếng, giống như đánh mất cả hồn vía, liền hướng ra ngoài cửa chạy vội, một hồi đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Vân Thiên Hà cười cười, không để ý, đợi đến khi đầu báo tuyết này nhảy lên dùng sức liên tục liếm chân hắn, Vân Thiên Hà xoa xoa đầu báo tuyết, báo tuyết cực kỳ hưng phấn gầm nhẹ ô ô trong cổ họng, dán sát vào người Vân Thiên Hà làm nũng, bộ dạng vô cùng tội nghiệp nhìn chằm chằm, tựa như một con mèo nhỏ đói bụng hướng về chủ nhân đòi ăn.
Con mắt to xinh đẹp của tiểu thị nữ không ngừng chớp chớp, nâng cánh tay nhỏ bé sùng bái nhìn Vân Thiên Hà, bất quá lần này nàng cũng không quên dẫn đường, sôi nổi dẫn hắn tiến vào trong phòng chính tiền viện, sau đó liền chạy đi trâm trà.
Sau khi Vân Thiên Hà vào phòng, chỉ cảm thấy hương khí ngan ngát, Tô Tuyết mặc bộ quần áo màu lam nhạt, vẫn dáng vẻ thướt tha câu hồn đoạt phách như vậy, dung nhan thanh lãnh cao ngạo hiện ra trước mặt Vân Thiên Hà, hơi khom người nói:
– Tiểu nữ tử ra mắt công tử!
Lúc ngồi xuống ghế, Vân Thiên Hà hơi cảm ứng, có một cỗ khí tức khác hẳn so với Tô Tuyết bên trong phòng, tuy rằng thu liễm rất tốt, thế nhưng không thể tránh được cảm giác mẫn cảm của hắn.
Vân Thiên Hà bất động thanh sắc, sau khi đợi tiểu thị nữ mang trà lên, Tô Tuyết cũng ngồi xuống, liền hỏi nói:
– Tô Tuyết tiểu thư mời tại hạ tới đây, không biết có chuyện gì muốn nói, chẳng lẽ là chuyện lần trước Tô Tuyết tiểu thư đã có kết quả rồi?
Sóng mắt Tô Tuyết lưu chuyển, nhìn kỹ nam tử trước mặt, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn đều có một loại cảm giác kỳ dị, sau khi bí mật của chính mình bị hắn phát hiện ra, bản thân nàng hình như được giải thoát, trước mặt hắn không cần phải cẩn thận đề phòng từng chút một, cảm giác rất tùy tâm, rất tự nhiên, nàng càng lúc càng thích loại cảm giác này.
Lúc này nhìn vào nhãn thần trong suốt sáng như bầu trời sao, thần tình vẫn đạm mạc như cũ, không hề có cảm giác xem nàng như một dị tộc Huyễn Vụ Nữ, trong lúc nhất thời, Tô Tuyết nhìn hắn, quên mất trả lời.
Vân Thiên Hà thấy Tô Tuyết nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp có chút thất thần, không khỏi nâng chung trà lên, uống một ngụm nói:
– Uhm, trà không tồi, tuy rằng lá trà bình thường, thế nhưng nước trà lại rất đặc biệt, rất thanh nhã, mùi hương thanh nhã…
Tô Tuyết lấy lại tinh thần, không khỏi đỏ hồng hai má, trong lòng có chút nóng lên, vội vàng che giấu sự thất thố của mình, khẽ mở miệng xinh nói:
– Chuyện lần trước công tử nhắc tới, tiểu nữ tử và gia tỷ thương lượng một phen, chúng ta chỉ có thể cung cấp tình báo thương nghiệp và bốn thành lợi nhuận, còn những tình báo cơ mật, còn thỉnh công tử thứ lỗi, có chút làm khó chúng ta rồi!
– Tình báo thương nghiệp sao?
Vân Thiên Hà nghe nói, trong lòng suy nghĩ, nếu như chỉ là những thứ này mà nói, vậy thì mục đích chính mình hợp tác với bọn họ coi như không thành công, nhưng phần trăm lợi nhuận Thịnh Tuyết Lâu và Tụ Hương Lâu, đây quả thực là một con số rất khả quan, hoàn toàn có thể cung cấp tài nguyên rất lớn cho Viêm Hoàng phát triển một năm này, nhưng sau một năm, hắn nhận được chỉ là tiền tài, còn cái giá phải trả, hiển nhiên lớn hơn nhiều, bút giao dịch này rất không có lời.
Thịnh Tuyết Lâu không thiếu tiền, bọn họ thiếu chính là thực lực võ đạo giống như đội ngũ Thiên Đồ, lại có sự ủng hộ của người cầm quyền to Bắc quân, nhưng loại thế lực này có thể dùng tiền để mượn sức hay sao?
Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà nói:
– Nếu như tình báo thương nghiệp và tiền, như vậy xin hỏi Tô Tuyết tiểu thư, các ngươi nghĩ mấy thứ này có thể đổi được từ chỗ ta cái gì? Muốn ta hoàn toàn ủng hộ các ngươi, điều này không có khả năng!
Lúc này, Vân Thiên Hà cảm giác khí tức trong buồng trong đậm hơn, hình như có ý giận dữ, trong lòng hơi cảnh giác, cười nói:
– Túc Dao tiểu thư nếu tại buồng trong, hà tất phải che giấu khó chịu trong phòng, không ngại thì ra ngoài nói chuyện một chút?