Ngay trong khoảnh khắc anh rời đi, Chiến Bắc Thiên ngồi trong phòng tắm nhìn về cái gương đối diện mình, qua gương không còn thấy cậu chàng đứng coi rình ngoài khe cửa nữa, khóe miệng không khỏi cong lên.
Mộ Nhất Phàm bổ nhào xuống giường, ôm cậu em đã chào cờ, buồn bực kêu lên: “Cong rồi, cong rồi, cong thiệt rồi!”
Anh có phản ứng với Chiến Bắc Thiên, cũng đồng nghĩa anh thực sự thích Chiến Bắc Thiên.
“Bố, mẹ, con trai có lỗi với hai người, không thể sinh người nối dỗi tông đường cho Mộ gia, sau này muốn ôm cháu, bố mẹ tìm anh cả đi!!”
Mộ Nhất Phàm nói tới đây, buông tay ôm quần ra, khẽ cau mày lại.
Nói lại nghĩ, liệu anh còn có thể quay về hiện thực không?
Nếu không thể quay về hiện thực, sao anh còn lo chuyện không thể nối dõi tông đường chứ?
Không phải giờ anh đang có sẵn một cậu con trai hay sao? Hơn nữa, còn rất giống Chiến Bắc Thiên nữa, Chiến gia cũng không phải lo Chiến Bắc Thiên bị tuyệt hậu.
Chỉ là, rốt cuộc Chiến Bắc Thiên có thích anh không?
Dù sao thì trong tiểu thuyết, Chiến Bắc Thiên cũng thành đôi với nữ chính.
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy hết sức khó chịu.
Khoảng thời gian trước đó, Chiến Bắc Thiên thường xuyên ghép đội làm nhiệm vụ với nữ chính, nói không chừng hai người đã từ từ vun đắp được tình cảm rồi.
Còn có, giờ anh là tang thi, đến hôn thôi cũng có thể lây bệnh cho Chiến Bắc Thiên, vậy sau này anh ở bên Chiến Bắc Thiên thế nào đây?
Cơ mà, có phải anh đã nghĩ nhiều rồi hay không.
Giờ anh còn chưa xác định được nam chính có thích mình hay không kìa.
Lúc này, Chiến Bắc Thiên từ trong phòng tắm đi ra: “Nhân lúc trời còn chưa tối, mau đi tắm đi.”
Mộ Nhất Phàm thở dài, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng phát ra tiếng nước to.
Chiến Bắc Thiên: “……………”
Hắn nghĩ nhất định là người ở bên trong cố ý, thế mà lại không đóng cửa phòng tắm lại.
Mộ Nhất Phàm thả lỏng mình, tập trung tắm rửa, sau đó cả người liền nhẹ nhõm khoan khoái hẳn ra, bao nhiêu buồn bực trước đó đều bị quét sạch sành sanh.
Anh đi ra khỏi phòng tắm, trông thấy Chiến Bắc Thiên đang bật đèn pin đọc sách.
Mộ Nhất Phàm thấy hắn đọc sách chăm chú như vậy, ánh mắt khẽ gợn sóng, treo khăn lau lên thành ghế dựa, sau đó nhào lên trên giường, bò tới bên cạnh Chiến Bắc Thiên hỏi: “Bắc Thiên này, em nhận ra anh rất thích đọc sách, thế em hỏi một vấn đề, không biết anh có trả lời được hay không.”
Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn anh: “Thử nói xem là vấn đề gì đã.”
“Em hỏi này, một nghiên cứu viên lúc nghiên cứu virus có đeo găng tay, anh nói xem liệu anh ta có thể bị nhiễm virus không?”
“Vậy phải xem găng tay có bị thủng hay không, hoặc là xem xem độc tính của virus có mạnh không, nếu tiếp xúc thẳng vào da có bị lây hay không.”
Mộ Nhất Phàm buồn bực lẩm bẩm một tiếng: “Thế chẳng lẽ lần nào làm cũng phải đeo bao à?”
Giọng anh nhỏ xíu, Chiến Bắc Thiên không nghe rõ anh nói gì, hỏi: “Em đang nói gì cơ?”
“Không có gì, thế nếu găng tay không bị thủng, nhưng virus lại rất nguy hiểm, vậy có bị lây nhiễm hay không?”
“Chắc không dễ lây như vậy đâu, nếu không, trong viện nghiên cứu còn ai dám nghiên cứu virus nữa.”
Mộ Nhất Phàm thở phào: “Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”
Chiến Bắc Thiên nghi hoặc nhìn anh: “Em hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm người nghiên cứu virus trên người em?”
“Không phải, không phải đâu, anh đọc sách tiếp đi.”
Mộ Nhất Phàm vội vã trở mình đưa lưng về phía hắn, tránh được câu hỏi kia của hắn.
Chiến Bắc Thiên không thể làm gì hơn là tiếp tục đọc sách trong tay, thế nhưng, còn chưa được mấy giây, người bên cạnh đã lại xoay người.
Mộ Nhất Phàm không ngước mắt nhìn Chiến Bắc Thiên, cũng không nhắm mắt lại, cứ như vậy nhìn chòng chọc một chỗ trên người Chiến Bắc Thiên.
“Bắc Thiên này, có phải anh không mặc quần lót không?”
Đột nhiên anh cất tiếng hỏi, bởi vì anh không nhìn thấy dấu quần lót dưới quần ngủ.
Chiến Bắc Thiên: “………….”
Rốt cuộc cái cậu này đang nhìn chỗ nào trên người hắn vậy?
Mộ Nhất Phàm lại nói: “Thật ra không mặc quần lót cũng tốt, có thể cho cậu em hít thở không khí, sau này em nó càng có thể hạnh phúc hơn.”
Chiến Bắc Thiên: “………….”
Có phải hôm nay bị hắn làm cho kích thích quá độ rồi không?
Bị Mộ Nhất Phàm làm phiền, Chiến Bắc Thiên cũng chẳng còn tâm tình đâu mà đọc sách nữa, hắn tắt đèn pin, nằm xuống giường ngủ.
Mộ Nhất Phàm cười hì hì, lập tức bổ nhào tới, ôm lấy Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên thấy anh chủ động ôm mình như vậy, trong bóng tối, khóe miệng khẽ cong lên, đoạn nghiêng người, kéo anh vào lòng mà ôm chặt, nhắm mắt vào giấc ngủ.