vậy cũng phải để cô trở lại bình thường đã chứ, cứ cho là tên đồ tể làm thịt súc vật, cũng không thể đâm vào nhát dao đầu tiên, con dao vẫn chưa được rút ra, mà lại đâm tiếp nhát dao thứ hai vào được…
Đã đủ hỗn loạn rôi! Đủ hỗn loạn rồi! Trầm Tu Cẩn, tại sao anh phải làm rối tung lên như vậy chứt Anh chửi tôi đi, anh đánh tôi đi, anh khinh thường tôi đi, anh cười nhạo tôi đi! Nhưng mà đừng xông vào trong cuộc sống của tôi một cách vô lí nữa…
tôi xin anh đấy! Chỉ cầu xin anh, đừng giày vò tôi nữa…
Đủ rồi! Đủ rôi! Cô cúi đầu, giọng nói thô khàn kiêm nén xuống, bỗng nhiên từ trong lồng ngực truyền đến tiếng cười: “Chủ tịch Trầm, tôi nghĩ đi nghĩ lại, tất cả những gì tôi còn sót lại, chính là cái xác thối tha này…
Nếu như chủ tịch Trầm không chê, thì anh hãy lấy nó đi đi”
Sao cũng được, dù gì tâm hồn cũng chết rồi, thì để lại cái xác thối tha này để làm gì? Chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn vào đối diện, chậm rãi giơ tay lên, mọi thứ đều giống như tua chậm, một tiếng “xoẹt”
xé vải vang lên, cô liên đứng trước mặt của Trầm Tu Cẩn, cởi ra chiếc áo sơ mi.
Trong lòng Trầm Tu Cẩn bỗng đau nhói, muốn đến phía trước để ngăn cản, nhưng vào khoảnh khắc động chạm phải ánh mắt của cô, thì dưới chân như được rải đinh, không nhấc được chân lên để bước đi.
Từng lớp từng lớp, cô ở trước mặt của anh, dần dần không còn lớp áo nào để che đậy đi, để lộ ra thân hình gây quộc, cô không khóc, trong đôi mắt thậm chí đến một giọt nước mắt cũng không có, nhưng lại không có dáng vẻ không nên có của người ở độ tuổi như vậy, “Chủ tịch Trầm, anh nhìn kĩ đi, trên người của tôi, còn có thứ gì khiến anh







– —————–