“Vâng ạ.”
Bọn nhỏ sẵn sàng đồng ý.
Tuy nhiên, Mặc Bảo thực sự còn có một câu hỏi khác muốn hỏi mẹ là ngày hôm qua mẹ có đi vịnh Thiển Thủy hay không?
Phải biết rằng, tối hôm qua sau khi cô đi cậu lại dùng đồng hồ điện thoại gửi cho Hoắc Dận mấy tin nhắn. Nhưng mà, tên kia một tin cũng không trả lời!
Không phải giận rồi chứ?
Mặc Bảo trong lòng có chút lo lắng.
Mười phút sau, hai đứa nhỏ đã được đưa vào nhà trẻ.
“Bye bye các con, buổi chiều mẹ sẽ tới đón các con sớm.”
“Vâng, mẹ.”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn vẫy vẫy tay với mẹ.
Nhưng thực tế thì sao, mẹ vừa đi hai đứa nhỏ liền trốn ở một nơi yên tĩnh ở nhà trẻ nói chuyện.
“Anh trai, nhìn kìa, mẹ xuất hiện rồi, đang ở chỗ này!”
Đôi mắt nhỏ đặt biệt sắc bén của Nhược Nhược nhìn thấy tín hiệu theo dõi mẹ trên máy tính bảng của anh trai, kêu lên.
Mặc Bảo cũng nhìn thấy, nhưng cậu không lên tiếng chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn tín hiệu. Cho đến khi tín hiệu của mẹ dừng lại ở một chỗ.
“Vịnh Thiển Thủy? Mẹ lại đi vịnh Thiển Thủy?”
“A? Đó không phải là chỗ ở của người ba xấu xa sao? Tại sao mẹ còn muốn đến đó? Mẹ không sợ bị ba bắt nạt sao?”
Nhược Nhược vừa nghe anh trai nói, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa kia liền suy sụp xuống, cực kỳ lo lắng.
Mặc Bảo cũng cau mày!