Châu Cửu Lương xua tay: ”Không cần phải vội, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Nói cũng đã nói tới mức này rồi, Vương Dụ Tôn cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nữa, hắn hít sâu, quay qua nói với Mạnh Hạc Đường: ”Hôm nay huynh được như ước muốn, ta thật lòng mừng cho huynh, cho dù huynh có tin hay không, ta vẫn muốn nhắc nhở huynh một câu, mọi sự nên cẩn thận.”
”Đây là ý gì?” Mạnh Hạc Đường không hiểu.
Vì muốn tự vệ nên Vương Dụ Tôn không tiện nhắc nhở quá nhiều, thế nên hắn không trả lời nữa, lại đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương, quay người sải bước rời khỏi.
”Hắn là ai vậy?” Châu Cửu Lương nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Dụ Tôn.
Mạnh Hạc Đường thở dài: ”Trong một câu không thể nói rõ cậu ta là ai được, cậu về nhà chưa? Có đi gặp bác Châu không?”
”Về rồi, cha nói ta biết là huynh đang ở trong tiệm, ta mới đến tìm huynh.” Lúc Châu Cửu Lương nhìn về phía y, hắn lại khôi phục khuôn mặt tươi cười.
Mạnh Hạc Đường lại hỏi: ”Vậy lão Tần đâu?”
Châu Cửu Lương đáp: ”Lão Tần đi tìm Cửu Lượng rồi, cậu ta còn đưa thêm vài người bạn về, đợi sắp xếp cho mấy người bạn đó xong sẽ tới gặp huynh.”
Mọi người đều khỏe là được rồi, lòng Mạnh Hạc Đường cuối cùng cũng thấy yên, nhớ vừa rồi hắn mới nhắc tiệm thuốc, y khẽ cau mày nói: ”Tiệm thuốc hiện tại đang tu sửa, lát nữa ta từ từ kể cho cậu nghe, chúng ta đến nói cho mấy người Cửu Lang biết trước đi! Họ cũng rất lo cho cậu đó!”
”Được.”
Châu Cửu Lương cười, cùng y xoay người đi, Mạnh Hạc Đường vô thức đỡ lấy cánh tay hắn, hai người liếc nhìn nhau, sửng sốt một lát, cả hai đều không nhịn được mà bật cười.
Châu Cửu Lương đưa cánh tay lên, nhướng mày với y, Mạnh Hạc Đường cũng mỉm cười với hắn, đổi thành ôm lấy cánh tay hắn, hai người sóng vai đến Minh Nguyệt Lâu.
”Cửu Lương về rồi à?”
Dương Cửu Lang còn chưa lên lầu đã bắt đầu la lối, làm mấy người trên sân thượng lầu hai giật nảy mình, Châu Cửu Lương thấy hắn bước lên cầu thang, vội đứng dậy cười nói với hắn: ”Cửu Lang, những ngày này, cảm ơn vì huynh đã chăm sóc cho tiên sinh, ta…”
”Ta cái gì mà ta! Đừng có nói nhảm nữa tranh thủ đi theo ta đi!” Dương Cửu Lang không đợi cho hắn nói hết, kéo hắn đi.
Mạnh Hạc Đường ngây người, Châu Cửu Lương cũng đầy vẻ khó hiểu: ”Đi đâu chứ? Ta vừa mới về mà!”
”Đi theo ta là được! Nhanh lên đi!” Dương Cửu Lang không có thời gian phí lời với hắn, kiên quyết kéo hắn xuống cầu thang, Mạnh Hạc Đường và Loan Vân Bình liếc nhìn nhau với vẻ kỳ lạ không hiểu gì, rồi cũng cuống quít đi theo.
Nhà họ Quách.
Châu Cửu Lương thu tay bắt mạch lại, đặt cánh tay của Đào Dương vào lại trong chăn, vừa mới xoay người thoáng chốc đã giật nảy mình, vội vàng ôm ngực, suýt chút nữa đã tái phát bệnh mà đã rất lâu rồi không bị!
Sau lưng có cả đống người đứng đầy phòng chen chúc nhau giữa cửa ngăn cách hình bán nguyệt chạm rỗng, từng người đều trừng mắt lên nhìn chòng chọc vào hắn, thấy hắn đứng dậy, Quách Kỳ Lân cuống quít hỏi: ”Sao rồi? Còn cứu được đệ ấy không?”
Nói chuyện hình như hơi xui xẻo? Châu Cửu Lương nhếch mày, còn chưa kịp mở miệng, Trương Cửu Linh đã nói tiếp: ”Cửu Thái nói, kỹ thuật châm cứu của huynh có thể cứu được đệ ấy!”
”Này này này!” Trương Cửu Thái cuống quít sửa lại: ”Ta nói là có lẽ là có thể, ý nghĩa xê xích một chút thôi là long trời lở đất đấy!”
Trương Vân Lôi tiếp lời: ”Đào Dương đã hôn mê hơn nửa tháng, cho dù có được hay là không, cậu thức một lần trước đi!”
”Được rồi được rồi, các đệ đừng có ngắt lời nữa!” Loan Vân Bình quát lớn, vội nói với Châu Cửu Lương: ”Đào Dương không chỉ bị thương ở đầu, còn bị người ta hạ độc nữa, cái này không có ảnh hưởng gì chứ?”
Lời này lại có ích hơn, Châu Cửu Lương hỏi: ”Là độc gì vậy?”
Trương Cửu Thái đến gần, nói cho hắn biết toàn bộ là độc gì, trúng độc nặng hay nhẹ, đã uống thuốc giải chưa, Châu Cửu Lương gật đầu đã hiểu, cười nói: ”Không sao, đó là độc thường gặp nhất, thuốc của Cửu Thái đã đủ để giải trừ độc tính rồi.”
Quách Kỳ Lân nhẹ nhàng thở phào, vội thúc giục hắn tiếp: ”Vậy huynh mau nghĩ cách làm đệ ấy tỉnh lại đi!”
Đã sắp hai tháng rồi không gặp, mọi người vẫn thiếu vững vàng y như cũ! Châu Cửu Lương thở dài bất đắc dĩ: ”Làm đệ ấy tỉnh lại thì cũng không phải là khó, máu bầm trong đầu chưa tan, làm máu cục máu tan ra là được rồi.”
”Nói y như Cửu Lượng!” Quách Kỳ Lân nhìn thấy được hi vọng, cười kích động: ”Vậy làm sao cho nó tan?”
Dương Cửu Lang tặc lưỡi với vẻ ghét bỏ: ”Không phải mới nói rồi hả? Châm cứu đó!”
Quách Kỳ Lân không rảnh cãi nhau với hắn, vội quơ quơ tay với Châu Cửu Lương: ”Vậy huynh…Châm cho đệ ấy nhanh đi! Nha?”
Châu Cửu Lương lạnh lùng nhìn bọn họ: ”Châm cho đệ ấy thì được thôi, mọi người ra ngoài trước đi được không? Đông người nhìn như vậy làm ta căng thẳng.”
Dương Cửu Lang nhíu mày đầy ghét bỏ: ”Sao ra ngoài mới có một chuyến mà về đây ngươi nhiều chuyện quá vậy! Ngươi căng thẳng cái gì? Cũng đâu phải mới tốt nghiệp, bọn ta ở đây xem cũng đâu làm trở ngại chuyện của ngươi!”
”Cút.” Châu Cửu Lương mắng.
Dương Cửu Lang lườm hắn, xua tay với mọi người: ”Đi thôi đi thôi, chúng ta ra ngoài!”
Rốt cuộc mọi người cũng bị đuổi ra ngoài, nhưng thật ra cũng chẳng đi xa, canh chừng ngay bên ngoài cửa, khoảng một tiếng sau, cửa phòng mới mở ra, Quách Kỳ Lân vội xông tới hỏi: ”Đệ ấy tỉnh chưa?”
”Làm gì nhanh như vậy được.” Châu Cửu Lương nhướng mày, vịn vai hắn, dặn dò: ”Đợi lát nữa ta kê cho đệ một ít thuốc, mỗi ngày ba lần đệ cho đệ ấy uống, với cả châm cứu này nữa, mỗi ngày châm một lần, khoảng hai tuần là có thể thấy được hiệu quả trị liệu.”
”Thật hả!” Quách Kỳ Lân kích động thiểu điều dập đầu với hắn, hết sức khách sáo làm động tác mời với hắn: ”Ở thư phòng có giấy bút.”
Châu Cửu Lương liếc nhìn hắn, lắc đầu cười cười, duỗi tay về phía Mạnh Hạc Đường: ”Đi thôi, mài mực giúp ta được không?”
Mạnh Hạc Đường nhớ lại ngày ấy động phòng hoa chúc và ngày hai người họ mới gặp nhau, một người viết chữ một người mài mực, không khỏi bật cười, đưa tay nắm lấy tay hắn, hai người đi tới thư phòng với sự dẫn dắt của Quách Kỳ Lân.