Sắc mặt Cố Thành Trung không tốt, tái nhợt một mảnh, trên trán lấm thấm mồ hôi lạnh.
Tối hôm qua, anh đã ngâm mình trong bồn nước lạnh suốt một đêm.
Trời đã vào thu, mà anh vì chịu đựng thuốc phát tác mà đã tra tấn mình suốt cả buổi tối.
Ngày hôm sau, mồ hôi lạnh đầm đìa, cơ thể còn vô cùng suy yếu, còn tiếp tục làm việc, vì muốn sớm giành được khu kinh tế Châu Á Thái Bình Dương.
Hiện giờ, mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, anh ta đau lòng vô cùng, muốn cho Cố Thành Trung trở về sớm một chút.
“Không được, đêm nay tôi phải ngủ ở đây, cậu giúp tôi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà…”
Khương Anh Tùng còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt Cố Thành Trung ngăn lại.
Anh âm thầm chỉ chỉ vào điện thoại, ngay sau đó viết vài chữ cho anh ta.
“Tôi đang nói chuyện điện thoại với Hứa Trúc Linh, tôi muốn để máy với cô ấy một lúc nữa”
Khương Anh Tùng nhấp môi “Vậy tôi… tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho anh trước.”
Anh ta đi thu dọn căn phòng một lát rồi nói: “Tôi ở phòng thư ký, có chuyện gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
ÓC 7 Hứa Trúc Linh nghe được mấy lời này cũng cảm thấy đau lòng.
Buổi tối ở lại công ty, bận như vậy sao?
Cô rất muốn cất tiếng nói chuyện, nhưng nghĩ một lát rồi lại nhịn xuống.
Cô có tư cách gì mà nói với anh những điều này chứ, anh đúng là không biết nghĩ đến bản thân mình.
Cố Thành Trung đóng máy tính lại, cầm điện thoại di động tiến vào trong phòng.
Qua điện thoại, cô nghe được tiếng nước chảy, chắc là đang rửa mặt.
Đột nhiên lại nghe được vài tiếng ho khan.
Cố Thành Trung bị bệnh sao?