Máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Bóng đen mờ ảo nằm ở trần nhà trên đỉnh đầu Cố Thanh Sơn.
Nó thè ra cái lưỡi dài, cuốn lấy cổ hắn, dần dần thít chặt.
Trong khi đó, Cố Thanh Sơn lại rất thờ ơ, thậm chí dường như còn đang đăm chiêu gì đó.
Một linh hồn chưa biết lợi dụng Cảnh thuật, kéo mình vào trong khung cảnh của một thế giới đặc biệt nào đó.
Chuyện này có vẻ rất nguy hiểm.
Nhưng trên thực tế, tấm thẻ bài “Cảnh thuật: Kẻ mời gọi của Bóng Đêm” này vốn không phải của thế giới tầng trong, cũng không phải là thuật thế giới do hợp bài xây dựng nên.
Suy cho cùng, uy lực của tấm bài này có hạn.
Cho nên Cố Thanh Sơn cũng không lập tức ra tay.
…Chính hắn đã nắm giữ hai loại thuật thế giới chân chính rồi.
Thứ nhất, thuật Hư Mộng Song Song;
Thứ hai, thuật Hồi Tưởng Ký Ức.
Đối với thế giới xây dựng đặc biệt, Cố Thanh Sơn đã có những tâm đắc nhất định, cho nên khi bước vào một thế giới chưa biết, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là thăm dò đặc tính của thuật thế giới này.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng được coi là đang nghiên cứu về một loại thuật pháp.
Cho nên…
Lúc cái lưỡi dài rơi xuống từ trên trần nhà, hắn không hề động đậy.
Cái lưỡi dài rơi đằng sau lưng hắn, hắn không hề động đậy.
Lúc nó quấn quanh cổ hắn, hắn vẫn không hề động đậy, vẫn cẩn thận cảm nhận loại thuật này.
Đến khi trong lòng có ý tưởng mơ hồ, Cố Thanh Sơn mới giơ một bàn tay lên, bắt quyết.
…Tịnh Niệm quyết.
Đây là pháp quyết cơ bản nhát của giới tu hành, có thể giúp tu sĩ trừ bỏ tạp niệm.
Pháp quyết này đối với tu sĩ đẳng cấp như Cố Thanh Sơn mà nói, đã sớm chẳng có tác dụng gì.
Nhưng lúc này, thứ Cố Thanh Sơn muốn trừ bỏ không phải là tạp niệm.
Là linh giác.
“Tan!”
Hắn khẽ quát một tiếng.
Linh lực trào ra từ đan điền, rót vào trong tay hắn, pháp quyết lập tức hình thành.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, cả thần niệm thanh tịnh như hư không, không tỳ vết cũng không có chướng ngại.
Lập tức.
Lưỡi dài, máu tươi, căn phòng chật hẹp, bóng đen âm u, thậm chỉ cả khu nhà cao tầng đều biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng trong một cung điện tráng lệ.
Hắn xoay người.
Sau lưng hắn, đầu bên kia của bàn ăn dài, một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm ngồi ở đó.
“Sao ngươi phát hiện ra được?” Ông ta hỏi.
Cố Thanh Sơn nói sơ lược: “Khi một trận chiến sắp đến, trong linh giác của ta tràn ngập cảm giác tương tự, cho nên ta liền phát hiện ra.”
“Ngươi khá nhạy bén với thuật pháp đấy… Chào mừng, mời ngồi.”
Người đàn ông trung niên ra dấu cho hắn ngồi xuống.
Cố Thanh Sơn nhìn bàn ăn, đứng không nhúc nhích.
“Xin lỗi, ta không có thói quen ăn cơm cùng người lạ.”
Hắn nhìn đối phương nói.
Người đàn ông trung niên đứng lên, tao nhã thi lễ, lúc này mới nói:
“Thật ra người nói xin lỗi hẳn là ta… Hãy tha thứ cho sự mạo phạm của ta vì đã dùng cách này để đưa ngươi tới.”
“Vậy, ta tự giới thiệu một chút, ta là các đời Quốc vương của An Hồn Hương.”
Các đời Quốc vương?
Một người, làm sao có thể tự xưng là các đời Quốc vương?
Dường như thấy được sự nghi ngờ của Cố Thanh Sơn, người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, nói: “Cho ngươi xem một chút cũng không sao.”
Thân hình của ông ta đột nhiên phình to ra, hóa thành một linh thể hư ảo cao năm mét.
Hơn một trăm gương mặt hiện lên trên mặt ngoài của linh thể.
Dung mạo của bọn họ không giống nhau, thần thái khác nhau, cùng nhìn Cố Thanh Sơn.
Một màn này khiến cho người ta sởn gai ốc.
Cố Thanh Sơn rất bình tĩnh, chắp tay nói: “Vinh hạnh được gặp, không biết Các đời Quốc vương triệu ta đến đây, là vì chuyện gì?”
Chỉ trong chốc lát, linh thể khổng lồ bỗng nhiên co rút trở lại, lại hóa thành người đàn ông trung niên.
Ông ta nói: “Đừng bất ngờ… Chắc rằng ngươi cũng biết, quái vật không thể tìm được linh hồn trong hoàng thất, cho nên chúng ta không bị ăn mất, ngược lại còn dùng cách này để tồn tại qua bao nhiêu năm.”
“Mời ngồi xuống, chúng ta từ từ nói.” Người đàn ông trung niên nói.
“Được.”
Cố Thanh Sơn ngồi xuống bên này của bàn ăn.
Người đàn ông trung niên vung tay lên.
Trên bàn cơm lập tức bày đầy đồ ăn nóng hổi.
“Đây đều là những món các Quốc vương thích ăn, ta đoán cũng có vài món hợp với khẩu vị của ngươi.” Người đàn ông trung niên nói.
Cố Thanh Sơn nhìn những món này.
Cho dù là nấu nướng, hay là thuật Thế Giới, hắn đương nhiên đều hiểu, có thể nhìn ra ít kỹ xảo.
Những món này là đồ ăn nhờ vào ý thức ngưng tụ mà thành.
Đơn giản mà nói, chính là do ý niệm hiển hiện ra.
…Có người đã từng ăn những món này, biến hương vị của các loại thức ăn đó thành ý niệm, sau đó lại để ý niệm biến thành vật thật.