“Nếu anh đã biết tôi sống không được vui vẻ gì vậy thì đừng cố bào bới vết sẹo của tôi ra nữa! Tôi nó cho anh biết, con mụ khốn kiếp đó cho tôi mấy bạt tai, sớm hay muộn tôi cũng sẽ phải báo thú! Ai nợ tôi cũng sẽ phải trả cho sạch sẽ!”
Cô ta tức giận nói.
“Tạ Quế Anh… Cô là bác sĩ, nhưng chính cô lại bị bệnh rồi…”
Anh ta đang nói thì điện thoại truyền đến tín hiệu bận.
Tạ Quế Anh đã không kiên nhãn mà cắt đứt điện thoại rồi.
Anh ta ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại đen kịt, thở dài một hơi.
Tạ Quế Anh căn bản không để ý đến cuộc điện thoại của anh ta, vẫn bình tiễn tiến hành kế hoạch như cũ.
Cố Thành Trung là chủ, đương nhiên sẽ ngồi ở giữa.
Mà cô ta đã cho một chút thuốc kích dục vào trong ly rượu vang đỏ, chỉ cần anh uống vào, nhất định sẽ trúng chiêu.
Không chỉ có cái ly đó mà cả chén dĩa, khăn ướt, không bỏ sót cái nào, cô ta không tin lần này anh có thể tránh được?
Bởi vì cuộc nói chuyện cần phải kín kẽ, nên bên trong ghế lô không có nhân viên phục vụ, mọi người đều phải chờ ở bên ngoài.
Tạ Quế Anh khẩn trương chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, chớp mắt một cái đã nửa giờ trôi qua.
Cô ta đứng ở cuối hành lang, nhìn cửa ghế lô mở ra, Cố Thành Trung có chút không thoải mái được dìu ra.
Vẫn chưa rời đi mà đi thẳng lên lầu trên, nhìn dáng vẻ thì có lẽ trực tiếp thuê một căn phòng để nghỉ ngơi một chút.
Cô ta vội vàng theo đuôi, hỏi thăm số phòng, sau đó dễ như trở bàn tay lấy được thẻ phòng.
Cô ta chờ Khương Anh Tùng rời đi mới tiến vào.
Hiện giờ thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, đàn ông tỉnh thần không tỉnh táo, chỉ có dục vọng nguyên thủy nhất trào dâng.