Không sai, ba gia tộc không định tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp, mà muốn thành lập liên minh bốn gia tộc, cùng quản lý Hoàng thành Diệp.
Một khi Diệp Hoàng đồng ý, cho dù Hoàng thành Diệp không bị đổi tên thì cũng không còn là Hoàng thành Diệp gốc đã được truyền thừa mấy trăm năm.
Đối với Hoàng tộc họ Diệp, đây là sự sỉ nhục to lớn.
“Ý kiến hay lắm, có cần tôi nhường luôn chức chủ Hoàng tộc cho các người không?”
Chẳng những Diệp Hoàng không giận mà còn mỉm cười, nhìn chằm chằm vào ba chủ gia tộc.
“Cầu còn không được ấy chứ!”
Kiều Đông Cường không hề e ngại, híp mắt: “Nếu Diệp Hoàng muốn nhường thì chúng tôi cũng không khách sáo đâu!”
Ông ta nói rồi bước về phía Diệp Hoàng.
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng theo sát Kiều Đông Cường.
Không những thế, mười tám cao thủ Thần Cảnh khác cũng bước lên theo, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Hoàng Chủ!”
Người của Hoàng tộc họ Diệp đều có vẻ sốt ruột.
Khi thấy Diệp Hoàng bị 21 cao thủ Thần Cảnh của ba gia tộc bao vây, họ hết sức bối rối.
Diệp Hoàng là người mạnh nhất Hoàng tộc họ Diệp, nếu lão ta bị ba gia tộc giết thì Hoàng tộc họ Diệp cũng hoàn toàn xong đời.
Diệp Hoàng ngồi vững trên ghế, lạnh lùng nhìn các cao thủ đang tới gần mình, sắc mặt vô cùng âm u, trong mắt đằng đằng sát khí.
“Cẩn thận!”
Càng đến gần Diệp Hoàng, Kiều Đông Cường càng cẩn thận hơn, nhắc nhở đám người phía sau.
Cả đám cao thủ nhanh chóng tản ra, bao vây Diệp Hoàng đang ngồi trên ghế rồng, chỉ cần chủ của ba gia tộc ra lệnh, họ sẽ tấn công Diệp Hoàng ngay.
Đám quyền quý của Hoàng tộc họ Diệp đều có vẻ sợ hãi.
“Tôi đến rồi, ông tránh ra được chưa?”
Kiều Đông Cường cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Hoàng.
“Nếu ông thích vị trí này đến thế thì tự cướp đi!”
Diệp Hoàng nói với vẻ dí dỏm: “Chỉ cần ông cướp được, vị trí này sẽ thuộc về ông!”
Sắc mặt Kiều Đông Cường hơi khó coi, lão ta dám dẫn người tới gần vì nghĩ phe mình đông hơn, Diệp Hoàng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng bây giờ xem ra không phải thế, dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Hoàng khiến lão ta hơi e ngại.
Dù sao Diệp Hoàng cũng là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, còn lão ta chỉ là Thần Cảnh đỉnh phong, cho dù bên họ đông hơn, nếu Diệp Hoàng muốn giết lão ta, kể cả lão ta không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng đang nhòm ngó chức chủ Hoàng tộc đấy!
“Hai vị, cùng ra tay được không?”
Kiều Đông Cường bỗng nói với hai chủ gia tộc còn lại.
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần liếc nhau rồi gật đầu: “Được!”
“Ra tay đi!”
Kiều Đông Cường ra lệnh rồi xông về phía Diệp Hoàng trước.
Gần như cùng lúc đó, Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng tấn công Diệp Hoàng bằng chiêu mạnh nhất của mình.
Ba cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cùng dốc hết sức lực, cho dù Diệp Hoàng là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh thì cũng rất khó đón đỡ.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Ba đòn tấn công gần như trúng người Diệp Hoàng cùng lúc.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bởi vì họ tận mắt thấy, sau khi chịu đòn tấn công mạnh nhất từ ba cao thủ Thần Cảnh, Diệp Hoàng còn không buồn nhúc nhích, thậm chí nở nụ cười trêu ngươi.
“Sao… sao có thể chứ?”
Kiều Đông Cường trợn tròn mắt, nói với vẻ không dám tin.
Chỉ mình lão ta biết mình đã dùng bao nhiêu sức trong đòn vừa rồi, đó là chiêu mạnh nhất của lão ta đấy.
Ngay cả cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng chưa chắc đã dám đỡ đòn này.
Nhưng sao Diệp Hoàng vẫn thờ ơ đến thế? Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng hết sức kinh ngạc, cảm thấy như vừa đánh vào bông.
“Các người thực sự nghĩ tôi chỉ có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh à?”
Diệp
.