– Tiểu tử, ngươi chán sống sao?
Miêu Nghị tức giận nói:
– Ta không thù không oán với ngươi, tại sao bắt ta?
– Nói bậy! Lão tử thấy trên người ngươi không có yêu khí, thuận tay cứu ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu!
Lão đầu quát ầm lên.
Miêu Nghị nhìn hắn một chút, nói:
– Không cần ngươi cứu, nếu tiền bối không có ác ý, vậy thì mau thả ta ra, ta phải rời đi.
– Ta nói cho ngươi biết, đang đuổi theo ta là một đám yêu ma quỷ quái, cùng hung cực ác, người trong mắt bọn chúng chính là mỹ vị, nhìn thấy sẽ không buông tha, nếu ngươi muốn chết ta cũng không miễn cưỡng, muốn đi muốn lưu chỉ cần nói một câu, ta còn giảm bớt vướng víu, đi hay là lưu!
Đại Hồ Tử quát.
Thiệt giả? Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người đằng sau trên người có yêu ma khí như có như không, nhớ tới Vu Hành Giả nói, dường như nơi này từng bị yêu ma cùng hung cực ác chiếm giữ.
– Tiền bối chạy đi đâu không tốt, vì cái gì không chạy sang bên đó?
Miêu Nghị lên tiếng.
– Nói nhảm! Bên này có Tinh môn, ta không chạy sang nơi này thì chạy đi nơi nào? Nếu không phải vì cứu ngươi bỏ qua cơ hội đi vào Tinh môn, ta hiện tại đã thoát thân! Ta không chê ngươi rước lấy phiền toái, ngươi còn trách ta!
Lão đầu quát ầm lên.
– Hiện tại còn trách ta, tóm lại chúng ta đều không may, đám đằng sau sắp đuổi tới, ngươi chạy nhanh lên….
Miêu Nghị vội vàng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau, đám yêu ma không có tên nào đạt tới Kim Liên thất phẩm, dù đám yêu ma có tu vi Kim Liên.
– Tu vi ngươi cao như thế, tại sao lại chạy chậm hơn bọn chúng?
– Nói nhảm, ngươi nhìn sau lưng ta đi rồi châm chọc!
Lão đầu quát.
Miêu Nghị thu kiếm trong tay, hắn ngửa đầu ra sau xem, nhìn thấy sau lưng hắn xuất hiện lỗ thủng dài chừng một xích, bên trong huyết nhục mơ hồ, ngay cả xương cốt cũng nát bấy, ẩn ẩn có thể nhìn thấy ngũ tạng bên trong, có thể thấy bị thương không nhẹ.
– Ngươi bị bọn chúng đả thương?
Miêu Nghị ngạc nhiên lên tiếng, rốt cuộc biết vì cái gì tốc độ của đối phương không nhanh.
Lão đầu nói:
– Ta đã ác chiến với bọn chúng, giết lão đạo của đám yêu ma, dù thế ta cũng bị lão đại của chúng đả thương! Tiểu tử, lần này chúng ta gặp phiền toái rồi, có thể chạy thoát hay không phải xem vận khí.
Miêu Nghị lật tay cầm ra một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo đưa lên miệng lão đầu.
– Ăn đi!
Lão đầu không có ăn, hắn giật mình nói:
– Tinh Hoa Tiên Thảo? Ngươi là người Thiên đình?
– Ngươi có ăn hay không?
Miêu Nghị hô, không phải vì chạy trốn khỏi chết, hắn cũng không muốn lấy Tinh Hoa Tiên Thảo ra.
Đến Đại Thế Giới hắn mới hiểu Tinh Hoa Tiên Thảo bị Thiên đình và thế giới cực lạc lũng đoạn, nói cách khác không còn người nào có biện pháp gieo trồng Tinh Hoa Tiên Thảo, Tinh Hoa Tiên Thảo là tiên dược chữa thương cao cấp nhất trong Đại Thế, từ đó có thể thấy đây là bảo bối khó cầu.
Lão đầu cắn một cái, há mồm muốn cắn cái thứ hai thì Miêu Nghị lại thu về, thi pháp thổi ra một đám tinh vân vào lưng lão đầu, gia tốc khôi phục thương thế cho hắn, lão đầu nuốt tiên thảo nhưng mắng thầm một tiếng, hắn nói:
– Quả nhiên là chí bảo chữa thương!
Đám yêu ma phía sau không ngừng chửi bậy, đoán chừng cũng nhìn thấy Miêu Nghị đang chữa thương cho lão đầu.
– Ngươi là người Thiên đình?
Lão đầu ăn mấy viên Cố Nguyên Đan khôi phục pháp lực, hắn lại hỏi.
– Không phải.
Miêu Nghị trả lời:
– Vãn bối Ngưu Hữu Đức, là người Chính Khí Môn.
– Chính Khí Môn?
Lão đầu nghi hoặc, lắc đầu nói:
– Chưa nghe nói qua, không phải môn phái trong Hỗn Loạn Chi Địa đúng không?
