– Một chút nhỏ nhoi… Thiên Nguyệt không khỏi che lại môi đỏ mọng, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, dường như là muốn lần nữa biết hắn, nàng bất kể như thế nào cũng không ngờ tới. Dương Khai vì sao có thể có tài sản khổng lồ như vậy?
– Cũng không biết Hợp Hoan Lâu có thể thả người hay không? Theo đạo lý mà nói, các cô gái như nàng vậy, sau khi tiếp đãi một lần khách quý, mất đi nguyên âm, Hợp Hoan Lâu hẳn không có quá nhất định coi trọng.
Dương Khai nói xong, bỗng nhiên lộ ra vẻ lúng túng: – Ngôn ngữ của Dương mỗ có chỗ đường đột, Thiên Nguyệt trưởng lão đừng lấy làm lạ!
Trên gương mặt xinh đẹp của Thiên Nguyệt xẹt qua một chút ửng đỏ, hơi có chút quyến rũ kiều diễm ướt át, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục như thường, chậm rãi nói:
– Không có gì, huynh nói cũng là sự thật, bất quá huynh nghĩ rằng ta có mất đi nguyên âm hay không, Hợp Hoan Lâu những người đó sẽ không nhìn ra sao?
Dưới tình huống vẫn là thân ngọc nguyên vẹn, huynh muốn chuộc ra ta, chỉ sợ khó khăn không nhỏ.
Dương Khai không khỏi nhướng mày: – Điều này cũng đúng, chỉ sợ Hợp Hoan Lâu cố định lên giá a. Nhưng mà không sao, trên đời không có chuyện giao dịch không thành, chỉ nhìn có thể bỏ ra giá cao tương ứng hay không.
Hai người ta và nàng đều đến từ Thông Huyền đại lục, có thể ở chỗ này gặp nhau cũng là thiên ý, bất kể như thế nào ta cũng sẽ không cho nàng tiếp tục ở tại chỗ này. Thiên Nguyệt nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia vẻ cảm kích, không nói gì thêm nữa, chỉ có điều trong lòng cũng mơ hồ mong đợi. Nếu nàng có thể rời đi nơi này như lời nói, thì làm sao một mực dừng lại đến nay? Ngày hôm nay Dương Khai đến, cuối cùng là cho nàng một đường hy vọng, bỏ lỡ hôm nay, nàng ngày sau nói không chừng sẽ phải ở chỗ này phí thời gian cả đời, trở thành người nữ tử phong trần tiếp khách.
Lập tức, Dương Khai lại hỏi thăm một chút về tình huống cặn kẽ của Hợp Hoan Lâu. Thiên Nguyệt đương nhiên là biết thì nói hết không giữ lại ngôn vô bất tẫn. Nhưng rất nhiều chuyện nàng cũng không hiểu rõ, không thể cung cấp trợ giúp gì cho Dương Khai.
Một lúc lâu sau, Thiên Nguyệt gọi tới tỳ nữ của Hợp Hoan Lâu. Sau khi dặn dò nàng một tiếng, tỳ nữ đó có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn Dương Khai một cái, ánh mắt phức tạp rời đi.
Lại đợi ước chừng thời gian cạn một chung trà, thiếu phụ đã từng quen biết trước đó cùng Dương Khai xuất hiện ở trong lầu các, cười tủm tỉm quan sát hắn. Trong con ngươi xinh đẹp lóe ra hào quang khác thường, hiển nhiên nàng đã nghe được chút tin tức từ tỳ nữ kia.
Thiên Nguyệt tự mình dâng nước trà, sau đó liền đứng bên cạnh Dương Khai, trong thần sắc mơ hồ có chút ý khẩn trương. Thiếu phụ kia nhấp nhẹ vài hớp nước trà, lúc này mới thong thả khẽ hé đôi môi đỏ mọng, khí thở như lan hỏi:
– Nghe nói công tử có ý muốn chuộc đi Nguyệt Nhi cô nương, cho nàng được tự do đúng không?
– Không sai! Dương Khai thản nhiên gật đầu, nói ngay vào điểm chính:
– Ta rất hài lòng đối với vị Nguyệt Nhi cô nương này, cho nên muốn mang nàng rời đi nơi này. Không biết quý lâu có nguyện ý thả người hay không? Thiếu phụ kia nghe vậy cười khúc khích, nhìn nhìn Thiên Nguyệt, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lúc này mới hỏi:
– Nếu thiếp không nhìn lầm, nguyên âm của Nguyệt Nhi dường như chưa bị hái, công tử nếu chưa làm chuyện hoan hảo đó, vì cái gì nhất định phải mang đi Nguyệt Nhi chứ? Dương Khai nhướng mày:
– Ta đương nhiên là có nguyên nhân của mình, điểm này quý lâu cũng muốn tìm hiểu rõ ràng sao?
– Công tử thứ lỗi, chỉ là Hợp Hoan Lâu chúng ta có rất ít có tiền lệ cô nương được chuộc đi, thiếp không thể không thận trọng một hai. Trên mặt Dương Khai nổi lên một tia vẻ khổ sở, trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
– Một khi đã như vậy, quả thật nên cho quý lâu một cái công đạo. Không sai, ta cùng với vị Nguyệt Nhi cô nương này quả thật còn là trong sạch. Ta nhìn trúng chỉ là băng chúc tính công pháp của nàng tu luyện mà thôi, đây đối với sự tu luyện của ta về sau có chút chỗ dùng.
– Băng chúc tính công pháp, nếu là như vậy, cũng làm cho thiếp không hiểu. Võ giả tu luyện loại công pháp này nhiều đếm không xuể, công tử vì cái gì chỉ cần Nguyệt Nhi cô nương chứ?
Nói như thế, đôi mắt đẹp của thiếu phụ tập trung quan sát Dương Khai, dường như muốn nhìn vào chỗ sâu nơi nội tâm của hắn. Dương Khai khẽ cười một tiếng:
– Vỏ giả tu luyện loại chúc tính công pháp này quả thật không ít, nhưng cùng tại hạ hợp ý cũng sẽ không nhiều. Nếu như ta nói ta cùng với Nguyệt Nhi vừa gặp đã thương, cô nương sẽ không tin tưởng đúng không? Thiếu phụ không khỏi nở nụ cười khà khà.
Còn Thiên Nguyệt đứng bên cạnh Dương Khai, trên mặt cũng vừa đúng nổi lên một chút đỏ sẫm, thoạt nhìn ngượng ngùng động lòng người.
– Cô nương xem có vẻ như không tin, bất quá đây là sự thật, tại hạ ngược lại cũng không có gì hay che giấu. Dương Khai không đi biện giải, dù sao một lời nhất định nguyên nhân này. Thiếu phụ nhíu mày một cái, bỗng nhiên thình lình đứng dậy, đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt, thân mật khoác lên cánh tay của nàng, cười khanh khách nói với Dương Khai:
– Công tử đừng lấy làm lạ, không phải thiếp cẩn thận, chỉ có điều Nguyệt Nhi là đệ tử của Hợp Hoan Lâu chúng ta từ nhỏ đã bồi dưỡng, trả giá cao không ít. Hơn nữa thiếp cùng Nguyệt Nhi cũng tình như tỷ muội, thật sự là không đành để nàng rời đi như vậy, còn muốn nàng có thể lưu lại theo giúp ta một đoạn thời gian.
– Từ nhỏ bồi dưỡng, tình như tỷ muội sao…? Dương Khai cười mà như không một tiếng. Nụ cười trên mặt của thiếu phụ lại không giảm chút nào, thản nhiên cùng Dương Khai nhìn nhau. Nếu như Dương Khai không phải đã sớm biết Thiên Nguyệt, biết lai lịch của nàng, chỉ sợ đúng thật sẽ bị nàng lừa rồi.
Nữ nhân này mở mắt nói dối bản lãnh không chỗ nào chê. Bỗng nhiên, Dương Khai nghiêm sắc mặt, vung tay lên nói:
– Cô nương nói giá đi, nếu nàng không có một lời từ chối, đó chính là có đường sống trao đổi rồi. Nàng cho một con số đi ra, ta xem một chút có thể chấp nhận nổi hay không?
Chúng ta hảo hảo nói một chút, chừng bất quá là một cái giao dịch mà thôi. Thiếu phụ hơi bỉu môi, thân hình xoay một cái, lại trở về chỗ ngồi của mình, thản nhiên nói:
– Công tử một khi đã khoái nhân khoái ngữ như vậy, thế thì thiếp cũng không vòng vo. Quả thật, tiền lệ của Hợp Hoan Lâu chúng ta có cô nương được chuộc ra, nhưng thánh vương cảnh cô nương chưa bao giờ có người chuộc qua.
Công tử đây chính là muốn khai tiền lệ a, nếu ngài thật muốn làm như vậy, trả giá cao cũng sẽ không quá nhỏ.
– Nói một chút xem. Dương Khai nhàn nhạt nhìn nàng.
Thiếu phụ hơi nhíu chân mày lại, nhìn một chút Thiên Nguyệt nói:
– Nếu như Nguyệt Nhi cô nương đã mất đi nguyên âm, vậy dĩ nhiên là một chuyện khác, nhưng hôm nay nàng vẫn là thân ngọc nguyên vẹn, giá tiền này đúng là phải cao hơn rất nhiều.
– Cô nương không đùa nhầm chứ? Dương Khai bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
– Thánh tinh của tối nay ta đã trả tiền rồi, theo đạo lý mà nói, Nguyệt Nhi cô nương nguyên âm đã là thuộc về ta. Ngươi đây cũng muốn cầm mà nói giá sao?
– Đúng là đạo lý này.
Thiếu phụ hé miệng cười duyên;
– Nhưng công tử không phải là không lấy đi nguyên âm của Nguyệt Nhi sao? Vậy dĩ nhiên là một chuyện khác. Tuy nhiên nếu như công tử đổi ý, rất có thể bây giờ liền cùng Nguyệt Nhi thành tựu chuyện tốt, thiếp cũng sẽ không ngăn trở. Chờ các ngươi song tu xong rồi, chúng ta bàn lại chuyện này ra sao?
Nàng dường như nhận định Dương Khai sẽ không làm như vậy, cho nên lúc nói lên điều này gương mặt đầy lòng tin. Dương Khai sắc mặt bỗng nhiên lạnh lùng. Biểu lộ của Thiên Nguyệt cũng đẹp mắt không đi nơi nào. Bất cứ người nào bị người khác trước mặt, như mua bán hàng hóa cò kè mặc cả như vậy, vả lại sự tình liên quan thân trong sạch của mình, sắc mặt đều sẽ rất khó coi.