Hai người mới vừa vào đại điện, trong đám người có một thanh niên cao lớn trong mắt thả ra tinh quang, đi nhanh tới.
Người thanh niên này trước ngực có một huy chươ ng hình Vân Vũ, ngọc thụ lâm phong, trong mắt mang theo kiêu ngạo, xem ra hẳn là biểu ca của nàng rồi.
– Biểu ca, ta đến giới thiệu cho ngươi thoáng một phát, vị này là Nhiếp Vân tiền bối cứu ta!
Mẫn Tích Tích không để ý tới biểu ca nhiệt tình, vội vàng quay người chỉ Nhiếp Vân, giới thiệu một câu.
– Nhiếp Vân tiền bối, vị này chính là biểu ca của ta, Diệp Tần!
– Tiền bối? Nguyên lai là Nhiếp huynh đệ, mời ngồi, mời ngồi!
Nhiếp Vân cũng không che lấp khí tức, vị biểu ca Diệp Tần này liếc thấy ra hắn chỉ là Tiên Lực cảnh trung kỳ, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, ngay cả xưng hô “tiền bối” cũng đổi thành rồi Nhiếp huynh đệ.
Đối với thái độ của hắn, Nhiếp Vân không thèm để ý, sóng to gió lớn thấy nhiều lắm, với hắn mà nói, Diệp Tần này chỉ là loại không có giáo dưỡng mà thôi, không đáng quan tâm.
Lúc này không để ý tới khinh miệt trong mắt hắn, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
– Hì hì, thật nhiều thức ăn ngon!
Vừa ngồi xuống, Tiểu Long chứng kiến trên mặt bàn tràn đầy rượu và thức ăn, mùi thơm ngát xông vào mũi, hưng phấn đến cái đuôi vểnh lên.
Vèo… lẻn đến trên bàn, thỏa thích ăn uống.
– Ha ha!
Chứng kiến thằng này lễ nghi gì cũng không giảng, không hề che lấp ăn liên tục, vẻ mặt Nhiếp Vân bất đắc dĩ.
– Hừ! Đồ vật không có quy củ!
Tiểu Long đang ăn vui vẻ, đột nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng hừ lạnh, Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên sắc mặt xanh lét, nhìn về phía một người một Long, vẻ mặt khinh miệt.
Người thanh niên này ăn mặc tương tự Diệp Tần, trước ngực cũng có một huy chươ ng của Vân Vũ Tông, chỉ là tu vi hơi thấp hơn Diệp Tần, Tiên Thể cảnh trung kỳ.
Bên cạnh hắn ngồi một sư tử lông vàng mạnh mẽ, bộ lông sáng bóng xinh đẹp, nhất cử nhất động mang theo khí phách vương giả, không ai bì nổi.
Xem ra thanh niên này hẳn là một vị Tuần Thú sư, sư tử mạnh mẽ kia đúng là yêu sủng của hắn.
– Nhiếp Vân tiền bối, vị này là cao nhân biểu ca mang đến, Vương Trọng, một vị Khu Tu sư Ngân Vân nhị phẩm!
Thanh niên hừ lạnh, Mẫn Tích Tích cũng nghe được, sợ xuất hiện mâu thuẫn, vội vàng tiến lên giới thiệu.
– Vương Trọng tiền bối, đây là Nhiếp Vân tiền bối cứu ta, là một vị Khu Tu sư Kim Vân nhất phẩm!
– Khu Tu sư Kim Vân? Khu Tu sư Kim Vân phải có ít nhất hai thiên phú đặc thù bài danh trước 30, ta xem thằng này không phải là mua danh chuộc tiếng chứ!
Không để ý tới Mẫn Tích Tích giới thiệu, Vương Trọng cười lạnh một tiếng, ngôn ngữ mang theo cay nghiệt.
– Vương Trọng sư huynh nói rất đúng, đầu năm nay người xấu quá nhiều, biểu muội ngươi có chút đơn thuần, ngàn vạn lần đừng để tiểu nhân lừa!
Diệp Tần phụ hoạ theo đuôi, nhìn về phía Nhiếp Vân, khóe miệng giương lên.
– Nhiếp Vân tiền bối…
Nghe được hai người nói, sắc mặt Mẫn Tích Tích đỏ lên, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Nhiếp Vân, sợ hắn bởi vậy tức giận.
– Không có việc gì, xem ra nơi này cũng không chào đón ta, đã như vậy, ta trước cáo từ!
Chẳng muốn so đo với hai đệ tử Vân Vũ Tông này, Nhiếp Vân ôm quyền đi ra ngoài điện.
– Cáo từ? Có phải bị chúng ta vạch trần ngụy trang, không có ý tứ ở lại hay không? Hừ, chẳng lẽ thực cho rằng Mẫn Tích Tích cô nương đơn thuần, có thể tùy ý lừa gạt?
Vương Trọng cười lạnh một tiếng.
Rống!
Nương theo tiếng cười, sư tử bên cạnh hắn tựa hồ nghe được mệnh lệnh, lập loè đi vào trước điện, mang theo khí phách vương giả, chặn đường đi của Nhiếp Vân.
– Cái này là Kim Mao Sư Vương trong truyền thuyết, thật uy vũ a!
– Quá khí thế, nghe nói là vua của rừng rậm, có được thực lực Chân Tiên cảnh, có thể thu nó làm yêu sủng, quá mạnh mẽ…
Cảm nhận được sư tử mạnh mẽ tản mát ra uy thế, “thanh niên tài tuấn” trong phòng đều sững sờ, mỗi người ánh mắt lộ ra lửa nóng.