—— áo đen câu hồn, áo trắng trả mạng.
Nhiệm vụ của thiếu nữ áo trắng chính là chờ sau khi hồn phách của người chịu thuật rời đi, liền đoạt lấy căn nguyên sinh mệnh rồi đưa cho người thi thuật sử dụng.
Cũng giống như những tu sĩ phục kích Cố Thanh Sơn trước đó từng nói, bọn họ muốn dùng chiêu thức Song Xà Vô Thường này đến lấy tính mạng của hắn, sau đó hồi sinh cho Thường trưởng lão đã bị hắn giết chết.
Đáng tiếc, bọn họ không biết rằng Cố Thanh Sơn từng trải qua hàng ngàn nguy hiểm để trở lại mấy vạn năm trước, đoạt lấy vật được Thiên địa tạo ra—— ngọc bội Duy Tôn.
Bọn họ lại càng không biết, một người còn sống sờ sờ như Cố Thanh Sơn đã một mình đi vào Hoàng Tuyền, cuối cùng được thanh kiếm của Hoàng Tuyền thừa nhận, từ đó có được sức mạnh của thuật Bất Hủ và Đoạn Pháp.
Không một ai có thể làm lại những việc hắn đã từng làm.
Vì thế, chiêu thức Song Xà Vô Thường căn bản không làm gì được hắn, trái lại còn để cho hắn đoạt lấy sử dụng.
Theo hướng ngón tay Cố Thanh Sơn chỉ, luồng sáng sinh mệnh vẫn luôn ở trong chén nhỏ màu xanh lưu ly kia liền biến thành những ánh sao phân tán rải rác ra, vượt qua khoảng cách mà dung nhập vào cơ thể Lâm.
Lâm nhắm mắt cảm nhận, sau đó hơi mỉm cười với Cố Thanh Sơn, nói: “Đã khôi phục được một chút.”
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Được đấy, tu vi của ông già này không yếu, sinh mệnh lực có thể trợ giúp Lâm khôi phục một chút thương thế.
—— Thật ra Cố Thanh Sơn sớm đã nhìn ra rồi.
Lâm vẫn luôn bảo vệ Anna cho nên không dám rời xa, lo người khác đến đánh lén làm tổn thương Anna.
Đôi lúc cô rất chật vật mới chiếm được ưu thế, nhưng người khác chỉ cần đi công kích Anna thì Lâm lại phải nhanh chóng lùi về, suy nghĩ cách hóa giải.
Nếu không, với thực lực của cô, cô sẽ không cần quanh quẩn ở phạm vi xung quanh Anna, bị động chịu đòn như vậy.
Lúc này, thiếu nữ áo trắng thấy thuật pháp đã thi triển xong liền thu hồi đèn lưu ly, tò mò đi vòng quanh Cố Thanh Sơn một vòng.
Vẻ mặt nàng ta như chợt hiểu, nhẹ giọng nói:
“Chẳng trách lại như vậy, ngươi chính là vua của chúng quỷ.”
Nói xong, thiếu nữ áo trắng cúi chào với Cố Thanh Sơn, lúc này mới bay lên không trung.
Nàng ta rời đi thì thân thể ông lão đang đứng thẳng bất động liền ngã trên mặt đất, không còn chút động tĩnh nào.
Cố Thanh Sơn liền vội hoàn lễ.
Nhưng đối phương rời đi rất nhanh, chỉ nháy mắt đã bay thẳng vào tầng mây, chẳng còn tung tích.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn qua đám tu sĩ bên kia.
Bọn họ trông thấy hai cô gái áo đen áo trắng kia thì sợ hãi rụt đầu rụt cổ như chim cút, không dám nhúc nhích chút xíu nào.
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, trực tiếp sử dụng Di Hình Hoán Ảnh đổi vị trí với Lâm.
“Đây là ý gì?” Lâm hỏi.
“Tôi thấy nãy giờ cô đánh đấm không hề đã tay, cho nên giờ tôi bảo vệ Anna, còn cô lên đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm thấy hắn như vậy, trong mắt xuất hiện chút ý cười.
——nếu không cần bảo vệ Anna nữa, thử hỏi kẻ nào có thể chèn ép cô?
Cô thở phào một hơi, đứng thẳng người, cũng không thèm làm động tác phòng thủ gì mà hỡ hừng nhìn đám tu sĩ ở kia.
“Các ngươi cùng nhau lên hết đi.” Lâm nói.
Các tu sĩ nhìn cô, không dám động đậy.
“Chạy!”
Một gã tu sĩ hô lớn.
——chính là tên tu sĩ trước đó phụ trách tra xét trạng thái của Lâm.
Các tu sĩ nghe được mệnh lệnh liền không chút do dự xoay người bỏ chạy ra bốn phương tám hướng.
Lâm cười cợt.
“Quả thật tản ra là cách hay, nhưng lần này đừng ai mong có thể chạy thoát được.”
Cô lầm bầm một câu rồi bỗng nhiên biến mất.
Chỉ thấy cô đuổi theo một người, giết chết.
Sau đó lại đuổi theo một người khác, giết chết.
Tiếp theo lại quay người lại, đuổi theo một người, giết chết.
Giết giết giết giết giết giết!
Chỉ qua hai mươi hơi thở, toàn bộ đám tu sĩ đều chết hết.
Lâm từ từ đi trở về, trên người không hề có một giọt máu.
“Sao cậu lại tới đây?” Cô nhàn nhạt hỏi.
Cố Thanh Sơn vung tay ném qua thứ gì đó.
Mắt Lâm hơi động liền bắt được thứ kia.
Là một cái nhẫn hình con nhện.
“Đây chính là… nhẫn thề nguyện ở tầng cao hơn.”
Lâm thất thần nói.
“Không sai. Chẳng mấy chốc nữa, tai họa tận thế của thế giới song song sẽ kéo đến hủy diệt nơi này. Vực Sâu Vĩnh Hằng bảo tôi đưa chiếc nhẫn này cho cô, nói là dùng để hóa giải nguy cơ.” Cố Thanh Sơn giải thích.
Lâm không nói một lời, yên lặng đeo nhẫn vào ngón tay.
Nhắm mắt trong chốc lát.
“Một lúc nữa, sức mạnh khổng lồ từ thế giới song song sẽ kéo đến.” Lâm mở miệng nói: “Tôi phải đi đối phó với bọn chúng, sau đó sẽ chạy về Vực Sâu gia nhập chiến đấu.”
“Nguy hiểm không?”
“Nguy hiểm.”
“Tôi cũng muốn nhìn một chút xem tai họa từ thế giới song song rốt cuộc là cái gì, đợi lát nữa tôi đi nghênh địch cùng cô.”