“Bà…”
Úy Như nghe được lời này, tức giận đến run rẩy cả người, thế nhưng lại không nói được câu nào hoàn chỉnh.
“Thấy bà trông có vẻ đoan trang chính trực như vậy nhưng không ngờ lại là loại người khiến người ta chán ghét!
Tôi sẽ mang Tạ Quế Anh đi, nếu nhà họ Cố muốn người thì bảo Cố Thành Trung tới, tôi ngược lại muốn xem cậu ta có gì hay ho để nói!”
Quý Thiên Kim lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi bà ta rời khỏi trung tâm thương mại, tin tức lập tức truyền tới tai Cố Thành Trung.
Quý Thiên Kim vừa trở về nhà, không ngờ Cố Thành Trung cũng đã tới nhanh như vậy, tiến vào muốn đòi người.
Tạ Quế Anh nghe thấy tin này vui mừng muốn phát điên, thậm chí còn nghênh ngang nhìn Quý Thiên Kim.
Đợi lát nữa có Cố Thành Trung chống Lưng, nhất định phải cho bà ta một bài học thích đáng mới được!
Quý Thiên Kim ngồi ngay ngắn trên sô pha, mà Tạ Quế Anh đang bị trói vào cây cột cẩm thạch ở phía sau lưng bà ta.
Miệng cô ta bị bịt lại, chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở thống khổ.
Trên mặt đây những dấu vết loang lổ của bàn tay, đến giờ vẫn chưa mất đi, trông không khác gì một cái đầu heo.
Cô ta nhìn thấy Cố Thành Trung tiến vào, kích động giấy giụa.
“Ôn àol”
Quý Thiên Kim nghe được tiếng nức nở, bực bội bịt tai lại.
Người giúp việc ngầm hiểu ý, quơ quơ tay trước mặt Tạ Quế Anh, trong nháy mắt Tạ Quế Anh đến thở cũng không dám thở mạnh nữa.