Cô đã thăm dò hơn nửa ngọn núi này rồi, không phát hiện được bóng người nào khác.
Chỉ có cô cùng với đám địch nhân trước mắt này mà thôi.
Cô chợt quát lên lần nữa: “Nào, đến đây, đến chịu chết đi!”
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phải ứng đối thế nào.
——Cô gái này ra tay độc ác, thủ đoạn nhiều vô kể, bọn họ cũng không dám xem thường.
Tu sĩ vừa nãy lớn tiếng nói: “Trưởng lão đại nhân, ả đã muốn liều mạng—— đây là sự thật, không bằng chúng ta dốc toàn lực tấn công ả lần cuối cùng.”
Ông lão không chút do dự lùi ra đằng sau những người khác.
—— Đùa à, kế tiếp chính là một kích chí mạng, sẽ phải trả bằng tấm mạng của bản thân đấy.
Lão ta gấp gáp hét lên: “Xông hết lên cho ta, mỗi người chúng ta chia nhau nhận lấy một chút công kích của ả thì sẽ không sao đâu.”
“Vâng!”
Các tu sĩ trả lời.
Bọn họ cùng xông lên.
Khoảng cách của đôi bên nhanh chóng được thu ngắn lại ——khí thế của Lâm lại dâng đầy cả người, cô cũng đã chuẩn bị thật tốt cho trận đánh sinh tử này.
Bỗng nhiên, mặt đất rung lên.
Tất cả mọi người đều dừng lại mọi hoạt động, cảnh giác nhìn xung quanh. Ngay cả Lâm cũng đề cao cảnh giác.
Bởi vì, cơn chấn động lần này không phải chỉ rung nhẹ thôi đâu.
Mà là cả ngọn núi đều đang rung chuyển!
“Đã xảy ra chuyện gì? Ả đã làm gì rồi!” Ông lão lớn tiếng quát hỏi.
“Đại nhân, không rõ nữa; nhưng lần này không phải ả làm đâu ạ!” Tên tu sĩ kia vội vàng trả lời.
Trong lúc hai người nói chuyện, mặt đất lại rung chuyển kịch liệt lần nữa.
Thân thể mọi người đều như rơi xuống, rồi đột nhiên dừng lại.
Lần này, các tu sĩ đều nhận ra sự thật nào đó.
——Cả ngọn núi Hắc Sơn đang chìm dần xuống.
“Việc này không thể nào! Chúng ta đã từng thử qua rồi, thế nhưng mỗi một tảng đá trên ngọn núi không lồ này đều cực kỳ cứng, gần như có thể mang đi làm binh khí.” Ông lão lẩm bẩm nói.
Hắc Sơn vẫn tiếp tục chìm xuống.
——Nó đang chìm với một tốc độ nhanh chóng mà dễ dàng nhận ra, làm tất cả mọi người đều rơi vào thế khủng hoảng.
Núi không thể biến mất.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm lùi lại mấy bước để có thể bảo vệ Anna chặt chẽ hơn.
Những tu sĩ kia thấy thế nhưng cũng chẳng dám xông lên.
Bởi vì, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là làm rõ tình hình.
Mọi người rất nhanh liền cảm nhận được——
Cả ngọn núi không còn rung chuyển mãnh liệt nữa.
Tựa như trước đó đã trải qua việc này mấy lần rồi, cho nên ngọn núi đã nắm giữ kỹ xảo chìm xuống, bắt đầu lấy tĩnh chế động, dùng một cách thức quen thuộc mà dần dần hòa nhập vào lòng đất.
Vài hơi thở sau.
Tốc độ chìm của ngọn núi nhanh chóng tăng lên, mặt đất cũng từ từ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người nơi đây.
“Trưởng lão, mau nhìn kìa!”
Tên tu sĩ kia quát to.
Ông lão nhanh chóng nhìn theo phương hướng đối phương chỉ.
Trong một lúc, mọi người đều hướng tới vùng bình nguyên trên mặt đất kia.
Chỉ thấy nơi đó có một tu sĩ che vải đen đứng đó, không ngừng vung thanh kiếm trong tay tạo ra vô số tàn ảnh làm hoa mắt người nhìn.
Hắn nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, mỗi một lần xuất kiếm đều mang theo tàn ảnh gào thét.
Tàn ảnh tạo ra từ kiếm khí liên tiếp chém vào Hắc Sơn, nhanh chóng quét sạch từng tầng nhỏ của núi.
Ngọn núi cũng không bởi vì sự bắn phá của kiếm khí mà nghiêng lệch, cũng không hề xuất hiện hiện tượng một phần sụp đổ một phần toàn vẹn.
Kiếm ảnh bất ngờ đánh chớp nhoáng không thôi, bởi tốc độ quá nhanh mà khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mơ hồ.
Cả một ngọn núi bị kiếm ảnh đều đều cắt dần đi, lặng yên và nhanh chóng hạ xuống.
——Đây là loại kiếm thuật gì thế!
Trong lúc mọi người quan sát, thì ngoại trừ tế đàn nơi Anna đang ở, cả ngọn núi đều đã bị tiêu diệt.
Mọi người đứng ở trên mặt đất.
Lúc này tên che mặt mới thu hồi lại kiếm.
Hắn lắc lắc cái cổ rồi vác kiếm lên vai, lấy ra một bình rượu mạnh uống từng ngụm lớn.
Sau khi uống một mạch, hắn mới cất bình rượu, giọng áy náy nói: “Xin lỗi, bởi vì thời gian chém gọt hơi lâu nên cổ họng hơi khát—— May quá, rốt cục cũng gọt xong rồi.”
Hắn nói giống như vừa nãy bản thân đang gọt hoa quả chứ không phải một ngọn núi truyền thừa của Thần linh.
Các tu sĩ nhìn thấy điệu bộ của hắn như vậy, cảm giác cạn lời trào dâng trong lòng.
“Trưởng lão ——” tên tu sĩ kia như muốn nói cái gì.
Ông lão giơ tay lên, làm động tác ngăn lại, sau đó nghiêm nghị nói: “Kiếm thuật như vậy, chỉ với một thanh kiếm mà như có rất nhiều thanh kiếm, e rằng đã vượt qua cảnh giới Kiếm Tiên rồi, vẫn cần tôn trọng một chút.”
Lão ta chắp tay với đối phương từ xa, nói: “Tại hạ là Diêu Vô Kỳ, trưởng lão của phái Thương Vũ, không biết các hạ là người phương nào?”