Mà Kiếm Nhân Xuân lại không như vậy, hắn đã gặp mặt và giao thủ với Huyền Thiên.
Tướng mạo Huyền Thiên đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng hắn. Lúc này dù đã có chút biến hóa nhưng Kiếm Nhân Xuân liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Ba năm trước đây, lúc Hỗn Độn Thánh Đỉnh xuất thế.
Tu vi Huyền Thiên chỉ là Thiên Giai bát trọng, mà Kiếm Nhân Xuân là Bán bộ Vương giả.
NHưng khi đó Kiếm NHân Xuân không phải là đối thủ của Huyền Thiên, cho dù là Tứ đại Bán bộ vương giả liên thủ cũng bị Huyền Thiên đánh bại, còn chết hai bị thương hai người.
Ba năm sau, rốt cục Kiếm Nhân Xuân đã bước một bước quan trọng trên Võ đạo, trở thành Vương giả nhưng Huyền Thiên sớm đã là Vương giả đại thành cực hạn, chênh lệch thực lực giữa hai người lúc này đã cách xa vạn dặm rồi.
– Thúc phụ!
Thần sắc Kiếm Nhân Xuân kích động, lập tức dùng hồn niệm truyền âm cho Kiếm Thượng Tiệm:
– Là hắn! Thiên Thần là hắn!
Kiếm Thượng Tiệm cảm nhận được sự kích động của Kiếm Nhân Xuân, dùng hồn niệm truyền âm trả lời:
– Là ai?
– Huyền Thiên! Hắn là Huyền Thiên Thần Châu! Hỗn Độn Thánh Đỉnh là bị hắn cướp đi trước mặt con. Tuy tướng mạo của hắn đã thay đổi, trên mặt có thêm một vết sẹo nhưng dù hắn có hóa thành tro con cũng nhận ra. Thúc phụ, Hỗn Độn Thánh Đỉnh ở trên người hắn!
Thần sắc Kiếm Nhân Xuân vô cùng kích động, truyền âm bằng hồn niệm.
Kiếm Thượng Tiệm mãnh liệt nhảy dựng lên trong nội tâm, trong đôi mắt hắn lúc này bắn ra hào quang hưng phấn.
– Thúc phụ, chúng ta làm sao bây giờ?
Kiếm Nhân Xuân dùng hồn niệm truyền âm, nói ra.
Lúc này hô hấp của Kiếm Thượng Tiệm cũng trở nên có chút dòn dập, truyền âm trở lại:
– Đừng vội nóng nảy mà khiến người khác biết rõ thân phận của hắn. Nếu hắn đã là Huyền Thiên thì vô luận là dùng thủ đoạn gì ta cũng sẽ mang hắn về Kiếm gia, ta sẽ tự mình ra tay không tiếc bất cứ thứ gì! Trước tiên cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, xem hắn đối phó với Âm Liên Hoa như thế nào.
Rất nhanh, Kiếm Thượng Tiệm dùng hồn niệm truyền âm nói rõ thân phận Huyền Thiên cho ba người Kiếm Hải Phàm, Kiếm Danh Trạch, Kiếm Kiệt Quang. Ba người Kiếm Hải Phàm cũng vô cùng chấn động, lấy bức họa Huyền Thiên ra so sánh với Thiên Thần trước mặt, quả thật có điểm tương đồng.
– Kiếm Kiệt Quang, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Kiếm gia, thỉnh Vô Ảnh lão tổ xuất quan!
Kiếm Thượng Tiệm dùng hồn niệm truyền âm cho Kiếm Kiệt Quang.
Kiếm Vô Ảnh là một vị Chuẩn Hoàng của Kiếm gia, đã 160 tuổi, toàn tâm toàn ý đặt lên cảnh giới Thành Hoàng, bỏ qua toàn bộ sự vụ của gia tộc.
Nhưng hiện giờ Kiếm Thượng Tiệm cảm thấy buộc phải thỉnh Kiếm Vô Ảnh xuất quan.
HỒn niệm trao đổi cực nhanh, tính ra thì thời gian người Kiếm gia nói chuyện với nhau cũng chỉ có vài giây.
Phiêu Tuyết các chủ bị Huyền Thiên cự tuyệt tương trợ, bất đắc dĩ bay trở về.
Âm Liên Hoa bay thẳng đến phía trước Huyền Thiên ngàn mét rồi mới dừng lại, cách không đối mặt với Huyền Thiên.
Hai người đứng giữ bầu trời chính đạo và tà phái, tất cả Vương giả đều cách sau hai người 4 dặm.
– Tiểu súc sinh, ngươi giết cháu của ta, hôm nay ta sẽ nghiền nát ngươi thành tro bụi!
Âm Liên Tinh gầm lên giận dữ, trong thanh âm lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
Hắn vừa rống lên thì một cỗ khí tức âm tàn từ trong cơ thể hắn nhanh chóng vọt ra, trong nháy mắt đã lan tràn ra bốn phía, hình thành một khu vực âm hàn.
Tỏng khu vực âm hàn này đều là âm khí, dù không có băng sương hay băng tuyết gì nhưng có thể cho người cảm giác cực lạnh. Và chỉ bằng cảm giác này cũng đã có thể cảm nhận được nhiệt độ trong khu vực âm hàn này lạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Âm chi thuộc tính của Âm Liên Hoa đã lĩnh ngộ đến tam giai đỉnh phong, chỉ kém một chút nữa là đạt đến tam giai cực hạn.
Khu vực âm hàn kia còn chưa bao phủ Huyền Thiên thì một cỗ hàn khí cực âm đã mãnh liệt tiến về phía Huyền Thiên.
Huyền Thiên vừa nhấc tay lên, một thanh trưởng kiếm gần như trong suốt hiện lên trong tay hắn, chính là Hoàng cấp bảo kiếm.
Hoàng cấp bảo kiếm chỉ về phía Âm Liên Hoa, ngay lập tức âm hàn chi khí mãnh liệt kia đã bị cắt nát không còn chút tăm hơi nào.