Tiếng nổ tung làm người ta kinh hãi vang vọng, thiên phạt chi kiếm lần nữa chém vào trung ương của Luân Hồi Bàn, đột nhiên Luân Hồi Bàn run lên, trung ương của nó xuất hiện tiếng rạn nứt.
Sau khi vết nứt xuất hiện, Luân Hồi Bàn hào quang bỗng nhiên ảm đạm rất nhiều. Hạ thấp xu thế ngừng!
Mà Lâm Minh dùng lôi kiếp cùng hỏa kiếp huyễn hóa ra thiên phạt chi kiếm không ngừng vỡ vụn, lại không ngừng tân sinh, năng lượng toàn thân Lâm Minh toàn vận chuyển tới cực hạn, tiêu hao khủng bố như thế giống như cường giả tiêu hao toàn bộ năng lượng trong nội thế giới dẫn tới sụp đổ.
Thế nhưng mà Lâm Minh nương tựa vào căn cơ vững chắc, ngạnh kháng đỡ được.
Tuy chỉ miễn cưỡng nhưng hắn thật sự ngăn cản được Luân Hồi Bàn trùng kích!
Mà Luân Hồi Bàn rạn nứt càng ngày càng nhiều, lập tức sắp bị vỡ vụn.
– Ngăn cản! Lâm Minh không ngờ có thể ngăn cản công kích chính diện của Hành Si!
Hành Si mang cho người ta cảm giác thâm bất khả trắc, không thể địch nổi. Đại đa số người cho rằng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Nếu như Hành Si không nương tay thì Lâm Minh nhanh chóng bại trận.
Nhưng mà bây giờ Hành Si dùng võ thuật vô thượng Luân Hồi Bàn công kích Lâm Minh, lại bị Lâm Minh đỡ được, chuyện này làm bọn họ khiếp sợ.
– Ồ?
Hành Si cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, dường như cũng kinh nghi khi Lâm Minh có thể đánh nát Luân Hồi Bàn, đây cơ hồ là một kích toàn lực của hắn.
Mắt thấy Luân Hồi Bàn vết rạn nứt càng nhiều, sắc mặt Hành Si như thường, hắn nói ra:
– Lâm thí chủ quả nhiên thiên phú kinh người, không tới ba năm bần tăng chỉ sợ không áp được ngươi, nhưng mà bây giờ Lâm thí chủ Thiên Đạo Tài Quyết lĩnh ngộ pháp tắc mặc dù cao, nhưng mà vẫn thiếu tích lũy và nội tình, một chiêu này Lâm thí chủ vừa lĩnh ngộ không lâu a…
Thực lực của Hành Si chẳng những kinh người, hơn nữa hắn quanh năm chìm đắm trong võ đạo, cũng luyện ra nhãn lực cực cao, có thể rất nhanh hiểu rõ ưu khuyết điểm của đối phương.
Thiên Đạo Tài Quyết của Lâm Minh cách đây không lâu vừa lĩnh ngộ thành, đến bây giờ số lần sử dụng rải rác không có mấy, xác thực khiếm khuyết nội tình, bị Hành Si một câu nói toạc ra.
Hành Si đang nói chuyện chỉ nghe tiếng nổ mạnh ầm vang, Luân Hồi Bàn dưới chân của hắn bị Lâm Mi đánh tan.
Thiên Đạo Tài Quyết chém thẳng tới Hành Si!
Đối mặt công kích của Lâm Minh thì Hành Si miệng niệm phật hiệu, toàn thân kim mang lập loè.
– Luân hồi lĩnh vực, Bát Bộ Phù Đồ!
Hành Si nhẹ giọng nói ra mấy chữ này, những Luân Hồi Bàn vỡ vụn bắt đầu tỏa luân hồi chi lực khắp nơi bị Hành Si hấp thu lại, xoay quanh thân thể và hình thành lĩnh vực.
Rồi sau đó “Loảng xoảng” vang lên thật lớn, một cái tháp toàn thân màu vàng bao phủ thân thể Hành Si, cái tháp này có thần quang lưu chuyển, khí tức đại đạo tràn ngập các nơi, thần tháp cũng có tám tầng, mỗi một tầng đều có khí tức thần minh.
Những thầ minh này có diện mạo khác nhau, trang nghiêm thần thánh, có tướng mạo dữ tợn, sát khí um tùm, quả nhiên là có phật tổ và tu la.
Phù Đồ được gọi là Phật tháp!
Hành Si triệu hoán Bát Bộ Phù Đồ, trong đó có tám vị thần linh trấn áp, trong lúc nhất thời hư không trăm trượng chung quanh Hành Si đều bị bảo tháp trấn áp, hình thành một đạo thần vực không thể lưu chuyển.
– Oanh!
Lâm Minh Thiên Đạo Tài Quyết chém lên Bát Bộ Phù Đồ và lôi hỏa chi lực bạo phát.
Thân tháp đột nhiên run lên, hào quang bỗng nhiên ảm đạm xuống. Mà thần minh trong tháp của Hành Si cũng không có bị thương, phải nói căn bản không bị trùng kích gì.
Mọi người nhìn thấy màn này vô cùng hoảng sợ.
Phòng ngự của Hành Si thật đáng sợ!
Bất kể là Luân Hồi Bàn hay là Bát Bộ Phù Đồ hiện tại, đều cho người ta cảm giác không thể rung chuyển.
Hơn nữa điểm chết người nhất là bản thân Hành Si đúng như Tiểu Ma Tiên nói. Còn có “Kim cương bất hoại thể”, ngay cả người cao ngạo như Tiểu Ma Tiên cũng tự nhận trước mặt mọi người là không phá nổi!
Lâm Minh nhìn qua Hành si, sắc mặt ngưng trọng, Hành Si đúng như hắn nghĩ. Hắn là đối thủ có lực phòng ngự quá biến thái. Có lẽ hắn không có năng lực lĩnh ngộ và pháp tắc thân hòa độ nghịch thiên như Tiểu Ma Tiên, nhưng chỉ dựa vào căn cư của hắn và chiêu thức tầng tầng lớp lớp, cũng có thể đả bại đối thủ cùng giai.
– Lâm thí chủ, nhắc nhở ngươi một chút, bần tăng thi triển Bát Bộ Phù Đồ thừa nhận tám tôn thần minh phật lực gia trì, pháp tắc hòa hợp. Công phòng nhất thể, trừ phi thực lực của ngươi vượt qua bần tăng quá nhiều, nếu không không có khả năng đánh nát Bát Bộ Phù Đồ của ta từ bên ngoài, mà bần tăng ở trong Bát Bộ Phù Đồ cho nên không có bị công kích ảnh hưởng, nhưng mà Bát Bộ Phù Đồ cũng lấy luân hồi chi lực làm căn cơ, nói cho cùng chính là chiêu thức diễn sinh ra từ Luân Hồi Bàn, nếu như ngươi có thể khám phá lĩnh vực của bần tăng, có thể phá giải chiêu này từ căn bản.
Thời điểm kịch chiến Hành Si lại nói ra cách phá giải chiêu thức của bản thân, đệ tử Phổ Đà luận võ đúng là có phong cách riêng.
Mọi người ở đây im lặng.
– Hành Si đúng là không uổng cái pháp danh ‘ si ’ của mình, rõ ràng chủ động nói cho người khác biết nhược điểm trong chiêu thức của mình, chờ người khác phá giải.
– Chớ ngu, cái gì mà gọi là nhược điểm? Ai có thể khám phá lĩnh vực luân hồi của hắn? Nói đùa à?
Luân hồi lĩnh vực của Hành Si cũng chỉ có Long Nha tam sinh đồng là có thể khám phá một chút. Về phần những người khác không phải có ngộ tính thì căn bản không cách nào nhìn thấu.
– Luân hồi lĩnh vực…
Trong đầu Lâm Minh hồi tưởng lại Nam Cương võ thần lưu lại bảy mươi hai Vu thần tháp, trong Vu thần trong tháp Lâm Minh nhìn thấy luân hồi muôn đời, càng nhận thức sâu về luân hồi võ ý.
Hiện tại đối mặt luân hồi lĩnh vực của Hành Si, dùng lý giải về luân hồi võ ý của Lâm Minh thì có thể nhìn thấu huyền cơ không?
Không thể không nói loại hy vọng này quá xa vời.
Dù Lâm Minh ngộ tính lại cao, nhưng căn bản Nam Cương Vu thần không thể nào tiếp xúc tới truyền thừa hạch tâm là Luân Hồi Bàn được, hắn tối đa tối đa cũng chỉ là đệ tử bên ngoài của Phổ Đà sơn, dùng công pháp đệ tử bên ngoài đi phá giải công pháp đệ tử thân truyền của Thiên tôn sao?
Tuy biết rõ không có khả năng, nhưng mà Lâm Minh vẫn có ý định thử một lần, không cầu thành công nhưng mặc dù thất bại cũng xem như lịch luyện luân hồi võ ý, công pháp cường đại như thế mình không thể nào tùy ý hoang phế nó được, mà là phải tìm hiểu nhiều hơn.
Lâm Minh nghiêng phượng huyết thương, hít sâu một hơi sau một khắc khí thế của hắn biến hóa.
Sau lưng của hắn ngưng tụ luân hồi chi lực, hai con ngươi của hắn biến thành vòng xoáy.
Lâm Minh đã thi triển luân hồi võ ý, mà người xem trong tràng lập tức ngây người vì kinh ngạc.