– Thiên Thần! Lăn ra đây nhận lấy cái chết!
Chợt một tiếng rống to từ chỗ rất xa truyền đến, thanh âm kia khiến hư không xuất hiện trận trận gợn sóng, hình như có một cổ khí lãng khổng lồ đang đánh tới vậy.
Nên đến, rốt cuộc đã đến!
Không ít khách mời tham gia thọ yến ánh mắt sáng ngời.
Huyền Thiên điều tức trong phòng lập tức mở hai mắt ra, đồng thời giữa trán hắn mở ra con mắt thứ ba, một mảnh hào quang màu vàng đất bắn ra, ánh mắt nhìn ra bên ngoài mười dặm.
Chừng 50~60 vị Vương giả, thuấn di đến mà, dừng lại trên bầu trời cách Lâm gia mười dặm.
Trong đó, một vị Vương giả đỉnh tiêm đỉnh phong đứng cạnh Âm Liên Tinh rống to một tiếng:
– Tiểu súc sanh, còn chưa cút ra đây nhận lấy cái chết!
Nghe thanh âm có thể biết được, người nói câu này không phải ai khác, đúng là đệ đệ Âm Liên Tinh —- Âm Liên Hoa.
Khách mời tham gia thọ yến lập tức đều chạy ra khỏi Lâm gia, bay lên bầu trời, đến đều là Vương giả thuộc về chính đạo, cùng Vương giả tà phái cách xa nhau mười dặm giằng co.
– Thiên Thần ở đây –!
Trong lúc đó, một giọng nói từ trong Lâm gia truyền ra, thanh âm chưa dứt, liền có một đạo nhân ảnh, chợt xuất hiện trên bầu trời, thuấn di tới.
Huyền Thiên đối mặt Vương giả tà phái, cách xa nhau sáu dặm, sau lưng của hắn ngoài bốn dặm, là Vương giả của Chính Đạo Liên Minh.
Long Tử Nghiên nhìn về bóng lưng phía trước, hai mắt bỗng mở rộng, thân thể khẽ run lên.
– Là huynh ấy –! Thật sự là huynh ấy –!
Long Tử Nghiên trong nội tâm đang run rẩy, vẻn vẹn chỉ là bóng lưng nhưng Long Tử Nghiên đã vạn phần khẳng định.
– Nguyên lai huynh ấy thật sự đã đến Thiên Châu… … ! Muội biết ngay, huynh nhất định có thể trở về từ Ma giới, nhất định có thể!
Long Tử Nghiên trong nội tâm thì thầm.
– Huynh vậy mà đã mất đi trí nhớ, ngay cả mình là ai cũng không biết, đổi tên gọi là Thiên Thần… … ! Muội muốn dẫn huynh về nhà, mang huynh quay lại Thần Châu, huynh sinh trưởng ở đó, chỗ đó có cha mẹ của huynh, thê tử, sư tôn, bằng hữu… … ! Huynh trông thấy bọn họ, nhất định sẽ nhớ lại chuyện trước kia!
Huyền Thiên đứng trên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng quét qua chúng Vương giả tà phái, cuối cùng dừng lại trên người Vương giả của Âm La Tông và g Ám Nguyệt Giáo, quát:
– Âm La Tông, Ám Nguyệt Giáo, một năm rưỡi trước, các ngươi tiến vào sơn mạch Sư Linh truy sát ta, làm cho ta phi thường khó chịu, chém giết Âm Vạn La chỉ là tiền lãi, hiện giờ nên đến lúc tính nợ với các ngươi rồi!
Ám Nguyệt Giáo Chủ Mặc Vô Bạch lông mi nhíu một cái, nói:
– Làm sao ngươi biết chúng ta đi sơn mạch Sư Lĩnh giết ngươi?
Âm La Tông và Ám Nguyệt Giáo ở sơn mạch Sư Lĩnh cũng không chạm mặt Huyền Thiên, ngược lại bị một đầu Tam Nhãn Viêm Sư cấp bậc Chuẩn Yêu Hoàng công kích, chết gần mười vị Vương giả, trong đó, hai phần ba đều là Ám Nguyệt Giáo.
Một đứa con của Mặc Vô Bạch, Mặc Kỳ, là Vương giả tiểu thành đã chết dưới tay Chuẩn Yêu Hoàng.
Huyền Thiên âm thanh lạnh lùng nói:
– Ta nếu không biết, sao lại đưa tới Chuẩn Yêu Hoàng, cho các ngươi một phần đại lễ được!
– Cái gì –! Chuôi Linh kiếm Hoàng cấp kia là ngươi khống chế hay sao?
Ám Nguyệt Giáo Chủ thét lên kinh hãi, lập tức nổi trận lôi đình, quát:
– Một đứa con trai của ta đã bị chết ở dưới tay Chuẩn Yêu Hoàng, tiểu súc sanh, hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn.
Vương giả của Âm La Tông, Ám Nguyệt Giáo toàn bộ đều kinh hãi, hiển nhiên không cách nào tin, bọn hắn ở trong sơn mạch Sư Lĩnh bị Chuẩn Yêu Hoàng giết cho đại bại mà trốn, dĩ nhiên là kiệt tác của Huyền Thiên.
Bất quá, không phải Vương giả của Âm La Tông, Ám Nguyệt Giáo thì ánh mắt sáng ngời, đã nghe được trọng điểm trong lời nói của Ám Nguyệt Giáo Chủ –Linh kiếm Hoàng cấp.
Trên người Huyền Thiên không chỉ có thần binh Hoàng cấp, còn có Linh kiếm Hoàng cấp! Cái này khiến cho không ít Vương giả trong nội tâm hâm mộ đén phát điên, hoặc có thể nói là ghen ghét.
– Mặc Vô Bạch, muốn giết người trước mặt Chính Đạo Liên Minh chúng ta, ngươi không khỏi khẩu khí quá lớn đi!