Các tổ chức bang hội các thành nhận được thông báo từ 10 ngày trước cũng cực kỳ quan tâm tới trận chiến này, đều phái người của mình đi quan sát trận chiến.
Bang chủ bang Triều Nam, Hải Nương đích thân dẫn người tới, đứng trên đỉnh núi xa xa quan sát.
“Hải bang chủ, quân Hắc Kỳ này sao lại đem tới có chút người vậy, mặc dù lần trước bang Hải Đảo đã bị thương nhưng dù sao vẫn có mấy chục vạn người ngựa nữa mà”.
Hải Nương nói: “Ta cũng không biết, ta hoàn toàn chưa từng thấy qua vũ khí, chiến thuật của bọn họ, nhưng nhìn vào quân kỷ của họ thì có lẽ có chút lợi hại, bất kể thế nào, thông báo với người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, nếu như bọn họ thật sự có thể đánh trọng thương bang Hải Đảo thì đối với chúng ta chính là cơ hội, đám tạp chủng bang Hải Đảo này sớm nên chết rồi”.
Trong lúc đám Hải Nương đang nói chuyện, lính gác của quân Hắc Kỳ cũng liên tục quan sát bọn họ, đám Hải Nương cũng biết đây là sự hẹn ngầm trên chiến trường, ta là tới xem, chỉ cần không phải đại đội người ngựa thì lính gác sẽ không báo động…
Cuối cùng, quân Hắc Kỳ đã hành động, mấy chục nòng đại bác được kéo ra, nhắm thẳng vào tường thành Uy Hải Vệ.
Hải tặc trên thành lâu kêu lên e é, đám binh lính đang khiêu khích quân Hắc Kỳ, Kế Chư cũng cười nói: “Còn muốn học chiêu tấn công Phủ Ninh đó của chúng ta, đáng tiếc cổng lớn của Uy Hải Vệ là làm bằng sắt thép, ha ha…
Binh lính quân Hắc Kỳ không một ai lên tiếng, chỉ yên lặng điều chỉnh khẩu pháo, cuối cùng lính lệnh kỳ trước mặt giơ cờ lệnh trong tay lên…