Các phóng viên canh gác ngoài cửa như tổ ong xông đến vây quanh Lâm Dương và chất vấn không ngừng.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi tập đoàn Dương Hoa của anh thật sự là ăn cắp đơn thuốc của tổ tiên Tam Chi Đường truyền lại sao?”
“Chủ tịch Lâm, lần trước nhà họ Tô đã kiện anh vì tội ăn cắp đơn thuốc, và bây giờ là Tam Chi Đường đang kiện anh vì tội ăn cắp đơn thuốc. Xin hỏi giữa hai người có mối liên hệ nào không?”
“Đáp lại sự việc này, Lâm Đồng, anh có gì muốn nói với mọi người không?”
“Chủ tịch Lâm…”
Các phóng viên bảy miệng tám lưỡi hỏi.
Nhưng Lâm Dương vẫn mặc kệ tất cả, anh kéo vành mũ xuống và bước về phía trước.
Nhưng bước được vài bước, một nhóm người đã xuất hiện trước mặt anh.
Đó chính là Trương Thanh Hằng của tập đoàn quốc tế Thượng Vũ, Tô Bắc và Tô Trân.
“Các ông cũng ở đây sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Thế nào? Chúng tôi không thể đến sao?” Tô Bắc mỉm cười.
“Vụ kiện hôm nay có tầm quan trọng lớn và ảnh hưởng sâu rộng. Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ của chúng tôi rất chú ý đến tập đoàn Dương Hoa. Đương nhiên, chuyện của ngày hôm nay không thể bỏ qua rồi. Chúng tôi cần phải hiểu rõ kết quả của phiên tòa lần đầu để có thể ứng phó thật tốt!” Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.
“Ứng phó sao? Là muốn thu mua Dương Hoa sao? E rằng phía thị trường chứng khoán các ông cũng đã chuẩn bị xong rồi?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Không sai.” Trương Thanh Hằng cười nói: “Dương Hoa hôm nay có thể sẽ phải sụp đổ rồi! Anh Lâm, thật không dám giấu, thật ra tôi đã được Tư Đồ Kính thiếu gia gọi đến, anh ấy nhờ tôi chuyển lời đến cho anh một câu.”
“Câu gì vậy?” Lâm Dương hỏi.
“Anh ấy muốn tôi hỏi anh, anh… hối hận chưa?” Trương Thanh Hằng híp mắt nói.
Hồi hận … vì chuyện của Lạc Thiên, Lâm Dương là Tư Đồ Kính mới kết thù oán.
Vì một người phụ nữ mà dính líu đến nhiều chuyện như vậy, đổi lại là bất kỳ ai đều cũng sẽ hối hận.
Nhưng … Lâm Dương sẽ không!
Ngay cả khi anh không vì Lạc Thiên!
Lâm Dương nhắm đôi mắt lại.
Trương Thanh Hằng, Tô Bắc và những người khác lần lượt chế nhạo, ai nây đều với ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Các phóng viên xung quanh điên cuồng chụp ảnh Lâm Dương.
Mặc dù chiếc mũ trêи đầu che gần hết khuôn mặt anh nhưng mọi người vẫn có thế thông qua nửa khuôn mặt lộ ra kia đoán rằng Lâm Dương lúc này chắc là vô cùng lo lắng, tuyệt vọng, do dự…
“Đây là những gì anh đáng phải nhận!”
“Vốn dĩ cậu có thể hợp tác thật tốt với nhà họ Tô của chúng tôi, anh vốn dĩ sẽ không rơi vào kết cục này, chỉ là đáng tiếc, anh đã quá kiêu ngạo!”
“Anh đáng bị như vậy!”
Tô Bắc và Tô Trân chế nhạo và mắng mỏ, ánh mắt giễu cọt của bọn họ vô cùng rõ ràng.
Khi Dương Hoa sụp đổ, Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ sẽ nhanh chóng xâm nhập vào những chỗ trống mà Tập đoàn Dương Hoa dễ lại, Tập đoàn Thương Vũ là một tập đoàn xuyên biên giới, thị trường của bọn họ sẽ không ở một nơi nhỏ bé như Giang Thành, bọn họ sẽ khống chế thị trường ở đây. Nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ quản lý quá nhiều, bọn họ rất có khả năng sẽ ủng hộ một nhóm người hiểu rõ hơn về kinh tế của Giang Thành để duy trì mọi thứ ở đây, và nhà họ Tô là ứng cử viên thích hợp nhất.
Nhà họ Tô … sẽ vì sự sụp đồ của tập đoàn Dương Hoa mà trỗi dậy!
Vinh quang của nhà họ Tô …đến rồi!
Tô Bắc và Tô Trân kϊƈɦ động không ngừng.
Nhiều người xung quanh cũng hoặc là thở dài hoặc là cười lạnh.
Tập đoàn Dương Hoa, chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
Lâm Đồng thần bí, e rằng cũng giống như sao băng trêи bầu trời đêm, vụt qua trong nháy mắt, đúng không?
Không ít người người bày tỏ sự tiếc nuối nhưng trong số đó càng có nhiều người chế giễu và coi thường.
Lúc này, Lâm Đồng dường như tư cố vô thân!
“Chủ tịch Lâm, chúng ta vào thôi!” Tiểu Lưu không thể nhìn tiếp được nữa vội vàng nói.
“Không được, tôi sẽ không vào nữa!” Lâm Dương đột nhiên nói.
“Không đi vào sao?” Tiểu Lưu sững sờ.
“Đúng vậy.”
Lâm Dương gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta cứ việc chờ ở đây đi!”
“Chờ cái gì? Kết quả phiên tòa sao?” Tiểu Lưu muốn khóc mà không ra nước mắt.
Chẳng lẽ Lâm Đồng cũng cảm thấy Khang Giai Hào và những người khác không có khả năng thắng kiện, không nhẫn tâm vào nghe sao?
“Đúng vậy.” Lâm Dương gật đầu.
“Cái này …” Tiểu Lưu không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Anh cũng khá thất thời đó.” Tô Trân cười khinh thường nói.
“Cũng tốt, anh đi vào, tôi sợ rằng anh nghe được kết quả sẽ không chịu được đòn đả kϊƈɦ, đến lúc đó anh bị đau tim, chúng tôi còn phải gọi xe cấp cứu cho anh!” Tô Bắc cũng cười ra tiếng.
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười.
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Dương cũng tràn đầy vẻ châm chọc.
Nhưng mà… Lâm Dương lại lắc đầu, thờ ơ nói: “Các ông sai rồi. Sở dĩ tôi không tiến vào, không phải là vì tôi nghĩ tôi sẽ thua, ngược lại vụ kiện này tôi thắng chắc rồi. Tôi đứng ở chỗ này là muốn xem thử lát nữa các ông sẽ có biểu cảm như thế nào! Muốn xem thử các ông sẽ có biểu hiện như thế nào khi mọi thứ xoay chuyển! “
Những người xung quanh nghe xong đều sững sờ, sau đó lại cười phá lên càng lớn hơn.
Vô số người chế nhạo.
Vô số người ôm bụng cười.
Những phóng viên kia chụp ảnh giống như điên cuồng.
“Điên rồi! Điên rồi! Lâm Đồng hoàn toàn điên rồi!”
Có người lắc đầu thở dài.
Đối với ai mà nói, những lời này của Lâm Dương chắc chắn là tên ngốc nói mớ.
Tại thời điểm này.
Cót két…
Lúc này, một chiếc xe ô tô Volkswagen dừng trước công tòa án, Tiêu Nghị mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe.
Những người có mặt tại hiện trường một lần nữa bàng hoàng.
Ông ta…cũng đến sao?