Lâm Thu Thạch rảo bước trên con đường bốn bề mù mịt, chỉ có ánh đèn le lói chiếu sáng bước chân cậu.
Những cửa tiệm trà trề sinh khí hai bên đường đều đã đóng cửa. Nơi đây chẳng khác nào một thế giới khác, chỉ có nỗi kinh hoàng và chết chóc.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát, cậu rất muốn gọi cho Nguyễn Nam Chúc để hỏi thăm tình hình, nhưng lại sợ gọi đúng lúc gay go căng thẳng, cuộc điện thoại sẽ khiến Nguyễn Nam Chúc mất mạng.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Thu Thạch quyết định gửi tin nhắn cho Nguyễn Nam Chúc, hỏi hắn đang thế nào.
Một lúc sau, bên kia trả lời Lâm Thu Thạch một câu: Em đang chơi trốn tìm với mấy thứ dị vật.
Mặc dù câu nói này rất dí dỏm, nhưng lại ngầm thể hiện mối nguy hiểm, Lâm Thu Thạch gượng cười: Chơi trốn tìm? Đây là cửa cấp mấy của em?
Nguyễn Nam Chúc: Cấp hai.
Lâm Thu Thạch: Nội dung gợi ý là gì?
Nguyễn Nam Chúc: … Bịt mắt bắt dê.
Lâm Thu Thạch: “…” Vỏn vẹn vài từ ít ỏi, nhưng đủ khiến Lâm Thu Thạch toát mồ hôi lạnh khắp lưng, thậm chí tâm trạng cậu cũng trở nên sốt ruột hơn. Bây giờ cậu rất muốn đến bên cạnh Nguyễn Nam Chúc để cùng nhau vượt qua mọi chuyện, nhưng xem ra rất khó thực hiện được vào lúc này. Lâm Thu Thạch đưa tay lên xem giờ. Bây giờ là hai giờ sáng, ít nhất ba đến bốn tiếng nữa trời mới sáng.
Nó tới rồi, không nói chuyện với anh nữa. Cưng à, em yêu anh nhiều. Đây là tin nhắn cuối cùng Nguyễn Nam Chúc gửi cho Lâm Thu Thạch vào tối hôm đó.
Lâm Thu Thạch nhìn nội dung tin nhắn, lo lắng đã lên tới đỉnh điểm. Nhưng cậu không biết Nguyễn Nam Chúc hiện giờ đang ở đâu, cũng không biết rốt cuộc hắn đang trải qua điều gì. Cậu cảm thấy bản thân thật yếu đuối, không thể làm gì được.
Lâm Thu Thạch men theo con đường, tiến về phía trước, con đường trải dài mãi như không có điểm cuối, mãi cho đến khi Lâm Thu Thạch tới một ngã tư. Từ xa, Lâm Thu Thạch nhìn thấy ngay chính giữa giao lộ có một người đang quỳ một chân xuống đất, quay lưng về phía cậu, đang cắm cúi ném thứ gì đó vào thau lửa cháy rừng rực.
Lâm Thu Thạch không dám lại gần mà chỉ quan sát từ phía xa, cậu nhận ra người này đang đốt tiền giấy cho người chết.
Những đồng tiền âm phủ bị đốt thành tro bay lên, xoáy tròn, biến mất vào khoảng không đen tối. Vì cửa, Lâm Thu Thạch đã biết được rất nhiều truyền thuyết dân gian, rằng những hiện tượng xảy ra khi đốt giấy tiền mang ý nghĩa nhất định. Ví dụ, xoay vòng có nghĩa là người bên dưới đã nhận được tiền….
Lâm Thu Thạch tẩn ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt, đang nghĩ có nên đi tiếp hay quay lại, bỗng cậu nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân rờn rợn.
Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn. Cách màn đêm tối mịt, cậu thấy ở cuối con đường phía bên kia có một bóng người cao lớn đang đi lại. Do ngược sáng nên cậu không thể thấy rõ hình dáng kẻ này, mặc dù vậy, từ các đường nét mờ mờ, Lâm Thu Thạch có thể đoán được đây chính là ả tà thần vừa mới bổ chết Hùng tất và Tiểu Kha.
Xung quanh đây trống trải, không có chỗ ẩn nấp. Lâm Thu Thạch rơi vào đường cùng, đành tiếp tục tiến lên. Cậu men sát theo bờ tường, định vượt qua ngã tư.
Lâm Thu Thạch vừa đi vừa cẩn thận quan sát ông già đang đốt tiền giấy, có lẽ cậu đã từng gặp người này, chỉ vì thời gian quá lâu nên không còn nhớ nữa.
Khi Lâm Thu Thạch sắp đi qua ngã tư, cậu nhìn thấy ông già sục tay vào chậu lửa rừng rực, sau đó thân thể ông ta nhanh chóng biến thành than. Lâm Thu Thạch bắt được âm thanh lí nhí phát ra từ trong miệng của ông già: “Người chết, người chết…. chỉ có người chết mới có thể trốn thoát.” Sau khi nói dứt lời, cả cơ thể ông ta biến thành cục than. Quái vật ở phía sau dường như cũng ngửi thấy mùi vị khác lạ trong không khí, bèn rảo bước nhanh hơn.
Nữ tà thần với thân hình đồ sộ và chiếc rìu trong tay, thi thoảng buông lơi cán rìu để lưỡi sắt va chạm với mặt đường, làm phát ra những âm thanh đặc trưng của kim loại ma sát vào đá.
Lâm Thu Thạch không dám dừng lại ở đây, cậu lao nhanh về phía trước. Mặc dù chạy băng băng nhưng cậu không quên quan sát xung quanh, ngay lập tức phát hiện cảnh vật có sự thay đổi.
Những chiếc vòng hoa và đèn lồng màu trắng được treo trên lối vào các cửa hàng trông giống như vật trang trí cho lễ truy điệu người chết.
Đang chạy, Lâm Thu Thạch buộc phải dừng lại vì bên vệ đường đang xuất hiện những chiếc quan tài màu đen. vô số quan tài đột nhiên có mặt ở đó, ngang nhiên chặn ngăn con đường.
Quái vật phía sau dường như đã đánh hơi được vị trí của Lâm Thu Thạch, ả ta đi về phía sau, nếu cứ với tốc độ này thì e rằng Lâm Thu Thạch sẽ bị đuổi kịp trong vài phút nữa.
Lâm Thu Thạch thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài màu đen, đầu óc nảy ra một ý nghĩa điên rồ. Cậu biết đây không phải lúc để do dự, bèn quay lại đi thẳng đến chỗ quan tài, thò tay bẩy nắp.
Ban đầu Lâm Thu Thạch nghĩ rằng quan tài trống rỗng, nhưng sau khi mở ra, cậu phát hiện bên trong có một xác chết. Diện mạo của xác chết hơi quen thuộc, có vẻ như cậu đã gặp ở đâu đó. Nhưng Lâm Thu Thạch không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cậu nghiến răng trèo thẳng vào bên trong, sau đó đóng nắp quan tài lại.
“Cộp… cộp… cộp…” Qua lớp ván gỗ, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng rõ. Dường như cuối cùng ả đã dừng lại ngay bên cạnh đám quan tài, khụt khịt cái mũi tìm ra dấu vết của con mồi.
Tuy nhiên, dường như có mùi gì đó lẫn lộn khiến ả không thể xác định được con mồi, ả rú lên bằng giọng trầm đục, rồi âm thanh trở nên xa dần. WebTru yenOn linez. com
Lâm Thu Thạch nằm trong quan tài, cơ mặt cứng đờ. Cái xác nằm bên cạnh cậu dường như chỉ vừa mới chết, làn da vẫn mềm mại, thậm chí còn thoảng hơi ấm. Lâm Thu Thạch thầm niệm trong lòng, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi… Đợi sau khi âm thanh bên ngoài biến mất, Lâm Thu Thạch giơ tay định nâng nắp quan tài lên, nhưng chợt cảm thấy cổ tay mình bị ai đó nắm chặt.
“!!!” Lâm Thu Thạch suýt nữa thì hét lên, nhưng người kia đã dùng một tay còn lại bịt miệng cậu, khiến tiếng hét bị nén chặt trong cổ họng.
“Nó vẫn chưa đi hẳn.” Xác chết nằm bên cạnh cậu bất ngờ lên tiếng, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Lâm Thu Thạch nghe xong không khỏi trợn mắt: Cậu biết giọng nói này, chính là Lê Đông Nguyên.
Bên trong quan tài rất tốt, Lâm Thu Thạch không thể nhìn thấy gì. Cậu bị thi thể có giọng nói giống Lê Đông Nguyên giữ chặt, trái tim cậu đập dữ dội, như thể sắp vọt từ cổ họng ra ngoài.
“Vẫn chưa đi xa đâu.” Người bên cạnh lại nói một câu, Lâm Thu Thạch loáng thoáng hiểu hàm nghĩa trong lời nói của gã, nên không vùng vẫy nữa.
Sau sự im lặng kéo dài khoảng mười phút, Lâm Thu Thạch nghe thấy một tiếng phụ nữ thét lên đầy phẫn hận. Tiếng hét này bị ngăn lại phần nào nhờ lớp ván gỗ mỏng mang, rõ ràng ả đã đến rất gần Lâm Thu Thạch, có khi đang ở ngay bên cạnh. Nếu ban nãy Lâm Thu Thạch trèo ra khỏi quan tài, e rằng bây giờ đã chết dưới lưỡi rìu giống như Hùng Tất và Tiểu Kha.
Sau đó, tiếng hét của tà thần xa dần, thi thể bên cạnh Lâm Thu Thạch cũng buông lỏng hai tay. Lâm Thu Thạch dùng sức đẩy nắp quan tài ra, cuối cùng cậu đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của người nằm bên canh: Chính là Lê Đông Nguyên, người lẽ ra đã chết.
“Lâu rồi không gặp.” Lê Đông Nguyên nheo mắt, mỉm cười với Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nhìn gã chằm chằm, như thể muốn khiến mặt Lê Đông Nguyên nở hoa luôn.
“Nhìn gì mà nhìn dữ vậy?” Lê Đông Nguyên cũng trèo ra khỏi quan tài, sửa sang lại đầu tóc: “Tôi vừa cứu anh đấy, không biết đường cảm ơn à?”
Lâm Thu Thạch: “Anh là…”
“Người chết.” Lâm Thu Thạch chưa nói hết câu nhưng Lê Đông Nguyên đã đoán ra, gã cười ha ha: “Tôi là người chết.”
Lâm Thu Thạch ngập ngừng nhìn gã, Lê Đông Nguyên lại nắm tay Lâm Thu Thạch đặt lên ngực mình, quả nhiên không cảm nhận được nhịp tim, trong đó yên lặng đến lạ.
“Anh thật sự đã chết rồi ư?” Lâm Thu Thạch đưa tay vuốt mặt một cái, nói: “Vậy sao anh lại xuất hiện ở đây? Đây rốt cuộc là đâu?”
Nghe câu hỏi của Lâm Thu Thạch, Lê Đông Nguyên cười mà không nói gì cả. Gã chỉ tay lên trên rồi nói: “Trời còn lâu mới sáng, có muốn ngủ một lát không?”
Lâm Thu Thạch: “Ngủ ở đâu? Trong quan tài hả?”
Lê Đông Nguyên nói: “Nằm trong quan tài còn an toàn hơn chạy lung tung nhiều đấy.”
Lâm Thu Thạch vẫn muốn nói thêm, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân. Lần này, không cần Lê Đông Nguyên ra tay, tự cậu đóng luôn nắp quan tài lại.
Trong bóng tối, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thu Thạch có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, cậu muốn hỏi Lê Đông Nguyên rằng chuyện gì xảy ra, nhưng gã có vẻ không muốn trả lời những câu hỏi này cho lắm.
“Tôi biết anh muốn hỏi gì.” Lê Đông Nguyên nói: “Rất tiếc là tôi không thể trả lời, vì bản thân tôi cũng không hiểu rõ.”
Lâm Thu Thạch hỏi: “Anh có nhớ mình chết như thế nào không?”
“Tất nhiên là có.” Lê Đông Nguyên đáp, “tôi đã nhảy lầu tự sát.” Giọng nói của gã đượm buồn: “Tôi chỉ lo không biết cô ấy hiện giờ ra sao.:”
“Ý anh là Trang Như HIệu?” Lâm Thu Thạch nói: “Giờ cô ấy rất ổn, Bạch Lộc của anh hiện do cô ấy điều hành.”
Lê Đông Nguyên im lặng một lúc, rồi gượng cười: “Như thế có gì hay ho đâu.” Nhìn cô gái trong vòng tay bao bọc của mình trưởng thành thực ra không phải là điều gì đặc biệt vui vẻ, vì trưởng thành luôn phải trả giá bằng sự đau đớn.
Nói đến đây, cả hai chìm vào im lặng, Lâm Thu Thạch thất thần nhìn nắp quan tài. Cậu không dám nói quá nhiều vì thứ đó vẫn luôn lượn qua lượn lại quanh đây.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mới đó mà đã năm giờ, bên ngoài có lẽ sắp sáng.
Cơn buồn ngủ quấn lấy Lâm Thu Thạch, cậu cố chống lại, nhưng thực sự cậu chưa bao giờ cảm thấy buồn ngủ đến thế.
“Ngủ đi,” giọng nói của Lê Đông Nguyên vang lên, “hẹn gặp lại vào tối mai.”
Lâm Thu Thạch nhắm mắt thiếp đi.
Cậu chìm vào giấc ngủ sâu đến nỗi khi tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh. Cậu ngồi dậy, thấy mình đang nằm trên giường ở nhà, Hạt Dẻ nằm bò bên gối, nhìn ba nó với vẻ ngoan hiền.
Không có quỷ quái. không có máu tươi, cửa vẫn đóng chặt, mọi thứ xảy ra tối qua dường như chỉ là cơn ác mộng hoang đường. Lâm Thu Thạch thở hắt ra, cầm lấy di động gọi tới một số điện thoại nào đó.
Không ngoài dự đoán, sau vài giây chờ đợi, phía bên kia vang lên thông báo của tổng đài, số điện thoại rõ ràng tối qua liên hệ được nay lại trở thành số không tồn tại. Lâm Thu Thạch lục tìm trong hộp tin nhắn, cũng không thấy những tin Nguyễn Nam Chúc đã gửi cho cậu.
“Thôi được rồi,” Lâm Thu Thạch tự nói với bản thân, “tối nay sẽ lại gặp thôi mà.”