“Nhị long đùa heo” (hai con rồng đùa giỡn với con heo, lạy thánh :v )
Trả lời xong, Cố Hải vẫn tự cho là đúng, như thế mà nhếch miệng, cứ như chỉ số IQ hắn rất cao, rất hài lòng với đáp án vừa rồi. Kết quả, lúc hắn quay lại nhìn đáp án, mọi người trong phòng đều cười muốn phát điên, Vưu Kỳ cầm camera trong tay cũng không vững, Dương Mãnh cười đau cả ruột. Cho dù thường ngày Cố Dương không cười, lúc này không thể nhịn nổi, dùng tay đấm nhẹ vào ngực Cố Hải cười khen, “Cậu thật sự có tài”.
Chu Lăng Vân mặt xanh đến mốc meo.
Lưu Xung nhắc nhở, “Thủ trưởng, theo luật chơi, mời người đến cung cấp tàn thuốc”.
Chu Lăng Vân lúc này lấy ra một điếu xì gà vừa to vừa thô, đốt cấm vào trong chậu hoa.
Ông thật đúng là ân sư của tôi … Bạch Lạc Nhân trong lòng thầm nghĩ.
Sau khi bị bịt kín hai mắt, Cố Hải đi qua chậu hoa, hắn áp dụng chống đẩy, thông qua phần dưới bụng đi đến chạm tàn thuốc. Do lực ánh tay của hắn tương đối mạnh, có thể tuỳ chỉnh theo, không đến mức sẽ bị bỏng da.
Theo ý tưởng của Cố Hải, hắn muốn dùng phần eo để cảm nhận sức nóng, nơi này không ảnh hưởng, là một lựa chọn tối ưu.
Bạch Lạc Nhân bắt đầu ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí mà chỉ huy Cố Hải.
“Phía trước, lại phía trước… Xa hơn trái di chuyển một chút, đúng, hai tay của cậu có thể nắm, chậm rãi dời xuống, hiện tại cậu cách tàn thuốc chỉ có một cm…” Bạch Lạc Nhân đổ mồ hôi, “Cậu thử di chuyển đến tí xíu, xem có cảm nhận được hơi nóng không? Đúng, vị trí kia chính là tàn thuốc, cẩn thận… Cẩn thận…”
Đôi phu phu kết hợp ăn ý, tàn thuốc từ mép quần lót Cố Hải rơi xuống đất, hắn vèo một cái tránh ra, động tác dứt khoát, chỉ có mép quần lót bj một lỗ thủng, phần da bên trong không bị gì.
Cố Hải hiên ngang đứng dậy, tháo bỏ bịt mắt.
“Ha ha ha ha …..”
Mọi người cười to, Diêm Nhã Tĩnh xoay mặt lại.
Cố Hải đúng là đại tài, hắn đốt ngay dây thun của quần lót, nên quần lót trong nháy mắt bung ra, rất nhanh rơi xuống gót chân.
“Mau đến lấy quần lót của cậu ta”, Cố Dương liền lên tiếng.
Bạch Lạc Nhân tranh thủ chạy đến, kéo quần lót của Cố Hải lên, sau đó cùng ba, bốn người tranh giành chiếc quần lót của Cố Hải. Bạch Lạc Nhân nhất định không buông, Diêm Nhã Tĩnh tức giận quát: “Mấy người không có ‘chim’ sao? Làm gì cần phải nhìn của cậu ta?”
“Chưa từng thấy cái nào to như vậy!”, Dương Mãnh cười khà khà đáp.
Quần lót Cố Hải dường như bị xé nát, trên mặt vẫn tươi cười hớn hở, người ta cười là hắn, hắn cười chính là Bạch Lạc Nhân. Lần đầu thấy Bạch Lạc Nhân che chở hắn thế này, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Đúng là kết hôn xong có khác, biết là người một nhà nên một lòng bảo vệ chồng.
Ồn ào một lát, Cố Hải dùng kim tây đính quần lót lại, tiếp tục nhìn câu thành ngữ tiếp theo.
Lần này Cố Hải diễn tả, Bạch Lạc Nhân đoán.
“Đất rộng của nhiều…”
Để có thể biểu đạt một câu thành ngữ là rất khó, nếu như diễn tả bằng lời nói vẫn hơn, đằng này dùng tay chân để diễn tả, quả thực có chút khó khăn.
“Được hay không được a?” Cố Dương mở miệng, “Không được liền trực tiếp chuẩn bị tàn thuốc đi!”
Bạch Lạc Nhân cho Cố Hải một cái ánh mắt khích lệ, cậu phải tin tưởng vào sự ăn ý của hai ta, bất luận thế nào, tôi cũng có thể đoán ra cậu nghĩ gì.
Vì vậy, Cố Hải đem tay Bạch Lạc Nhân đặt lên tiểu hải tử, sau đó lại dùng tay hắn ngăn lại, lắc đầu tỏ vẻ không được.
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một lát, hai mắt tỏ sáng.
“Đất đai màu mỡ”.
Lời vừa nói ra, Cố Hải liền ôm chầm lấy Bạch Lạc Nhân, cậu quả nhiên hiểu ý tôi.
Mọi người đều trố mắt ngạc nhiên, như vậy cũng được sao.
Bạch Lạc Nhân may mắn thoát nạn, câu tiếp theo lại đến phiên Cố Hải đoán.
“Kẻ không có chim …”
Trong đầu chợt suy nghĩ, sau đó nhớ lại thói quen của hai người họ, cuối cùng hướng mắt về phía đũng quần của Dương Mãnh, cười nham hiểm tiến tới.
Dương Mãnh chưa hiểu đầu đuôi, Bạch Lạc Nhân liền đưa tay Cố Hải đặt lên đũng quần của Dương Mãnh.
“Kẻ không có chim”. Cố Hải đáp.
Dương Mãnh trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Một tràng tiếng cười lớn vang lên, Vưu Kỳ đặt camera xuống đất, bò ra đất mà cười.
Dương Mãnh hai má ửng đỏ, ai nói tôi không có chim? Chim của tôi chẳng qua là đang ẩn nấp mà thôi! Nếu nó vươn ra, tuyệt đối doạ chết các cậu. Nói đến đây, vẻ mặt Dương Mãnh lấy làm kiêu ngạo. Lúc nhỏ, các bé trai ở trong xóm đều có chim bằng nhau, cả đám đứng thành một hàng, thi xem ai bắn ra xa nhất, Dương Mãnh đều vượt trội hơn hẳn. Lúc nào cũng tự đắc (tự hãnh diện về bản thân).
Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải vỗ tay tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.
Câu tiếp theo, lại đến phiên Bạch Lạc Nhân đoán.
“Phu xướng phụ tùy.”
Cố Hải suy nghĩ một lát, hắn liền kéo Diêm Nhã Tĩnh và Đông Triệt lại.
Trước tiên bóp chặt hai má Đông Triệt, Đông Triệt miệng bị bóp méo, âm thanh trong miệng ú ớ, sau đó lại bóp hai má Diêm Nhã Tĩnh, miệng cũng ú ớ ….
Bạch Lạc Nhân thấy vậy có thể đoán ra được tám chín phần.
Mấu chốt là suy nghĩ của hắn đã bị Cố Hải mang bóp méo.
Phu xướng phụ tùy, câu thành ngữ này trong đầu Bạch Lạc Nhân chợt lóe lên, theo những gì Cố Hải diễn tả đã thành phiên bản tà ác.
“Gà giảng với vịt” (Ý nói cả hai người bọn họ đều nói cùng một ngôn ngữ)
Phù một tiếng, Cố Dương trong miệng nước phun ra.
Đáp án chưa chính xác.
Trong phòng lại được một trận cười điên đảo.
Đông Triệt liền móc ra một điếu thuốc.