Thẩm Ngọc khoát khoát tay, tỏ ý mình không sao, Tống Thanh bất đắc dĩ gắp một miếng thịt cá chép để vào trong bát của y.
“Trước tiên ăn chút gì đó để lót bụng đã, cẩn thận bị thương thân.”
Mới uống một hớp rượu, hốc mắt Thẩm Ngọc ấm nóng, y nhìn về phía Tống Thanh tầm nhìn có chút môиɠ lung.
“Nhìn xem, ngay cả tiểu Ngọc Nhi cũng uống rồi, Tống đại gia, nếu ngươi là nam nhân, thì uống với ta một chén đi!”.
Thẩm Ngọc nhìn Hồng Liên còn chưa say đã bắt đầu làm càn, không nhịn được cười, sau đó nghiêng đầu nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh nghiêm mặt khó xử, không nhúc nhích, chỉ không vui liếc Hồng Liên.
Hồng Liên cười ha ha, đứng dậy, quấn lấy người Tống Thanh, sau đó thuận thế ngồi vào trong lồng ngực của hắn, chén rượu trêи tay đưa lên môi Tống Thanh.
“Tống đại gia, chắc là chưa từng uống qua hoa tửu*?” Hồng Liên tấn công hắn bằng ánh mắt mị hoặc như tơ, “Tên ta đây đứng đầu bảng Tần Hoài Lâu về khoản kính rượu, dù sao ngươi cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ?”
*hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu.
Tống Thanh bị hắn vòng lấy cổ, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
“Chỉ uống một chén, không cho phép ngươi rót thêm cho ta.”
Uống chén đầu tiên, chén thứ hai còn có thể từ chối sao?
Hồng Liên hì hì nở nụ cười, nhìn Tống Thanh buồn bực uống ừng ực ừng ực một hơi, đôi mắt sáng lấp lánh, đột nhiên môi đỏ dán sát lại, ở trêи gò má Tống Thanh hôn chụt một cái.
Tống Thanh trợn mắt, thiếu chút nữa làm Hồng Liên từ trêи người mình ngã xuống.
Nhìn dáng vẻ hắn ngây ra như phỗng, Hồng Liên khanh khách cười không ngừng: “Tống ngốc tử!”.
Tống Thanh không biết là bị rượu hun nóng, hay là do xấu hổ, mặt trở nên đỏ bừng.
“Có, có người nhìn đấy, ngươi đừng nháo!” Tống Thanh lắp ba lắp bắp nói, gỡ bàn tay đang sờ loạn của Hồng Liên ra.
Hồng Liên hô hấp như lan, phả vào bên tai Tống Thanh.
“Ý của Tống đại gia là, không ai nhìn, ta liền có thể muốn làm gì thì làm?”.
Tống Thanh yên lặng, khó chịu bất an.
Thẩm Ngọc thừa dịp dùng thủ ngữ nói: “Tống đại ca, ta mời huynh, đa tạ huynh vẫn luôn chiếu cố ta, nếu không có huynh, Thẩm Ngọc sợ là sống không nổi tới bây giờ.”.
Thẩm Ngọc cũng đã uống, Tống Thanh đương nhiên không thể từ chối được nữa, uống cạn chén thứ hai.
Dân gian, Nữ nhi hồng là nhà nào sinh nữ nhi, sẽ chôn một vò rượu xuống đất, đợi đến lúc nữ nhi xuất giá, lấy ra chiêu đãi khách, cho nên đây là rượu mừng.
Bản thân Hồng Liên là một con sâu rượu, uống say bí tỉ, thỉnh thoảng lại rót cho Tống Thanh một chén, Thẩm Ngọc là uống ít nhất.
Không lâu sau, y phục Hồng Liên xốc xếch hành vi phóng đãng, ôm lấy đầu Tống Thanh hôn loạn, Tống Thanh luôn luôn biết kiềm chế bản thân, cũng khó được say một lần, tận lực ngồi đoan chính, gương mặt say rượu lại bán đứng hắn.
Hồng Liên bám ở trêи người Tống Thanh, hồ ngôn loạn ngữ: “Tống đại gia, Tống ngốc tử, ngươi có thích ta hay không?”
Tống Thanh gật gật đầu, lại mạnh mẽ lắc đầu.
“Lừa gạt… nếu ngươi không thích ta, vì sao không cho ta trở lại làm tiểu quan? Nóng quá a….”
Hồng Liên cởi xiêm y ra, lộ ra bả vai xinh đẹp, Tống Thanh đang trong trạng thái say rượu môиɠ lung mà nuốt một ngụm nước bọt.
Thẩm Ngọc thấy vậy lui ra khỏi phòng, bên ngoài trăng đã lên cao, mặc dù y là người uống ít nhất, lúc hồi cung vẫn có chút liêu xiêu loạng choạng.
Mới trở lại tẩm điện chưa tới một khắc, Trấn Bắc Vương truyền chỉ triệu kiến.