Nghiêm Mặc bật cười: “~ Nơi này không giống nơi đãi khách nhỉ ~”
“~ Chúng tôi không muốn đối địch với cậu, nhưng cậu cũng không phải khách nhân của chúng tôi ~”
Nghiêm Mặc phát hiện ra một khuyết điểm cực lớn của tộc Phong, chúng nó nói chuyện thành thật quá, thẳng thắn quá, ngay cả khi làm việc cũng như thế. Nếu là nhân loại, dưới tình huống biết rõ không thể đắc tội với đối phương, thì dù không đưa ra đãi ngộ tốt nhất, cũng sẽ không đưa người đến nơi trông như địa lao cho tội phạm thế này, không ai muốn chỉ vì lý do chiêu đãi không chu toàn mà đắc tội với một kẻ địch cường đại cả.
Nhưng Nạp Trát và Tát Mã lại thể hiện sự lo lắng và sợ hãi của chúng nó đối với hắn trong từng hành động, thế là nhốt hắn lại, hoàn toàn ngăn cách khỏi tộc Phong.
Nạp Trát quăng lại câu nói đó rồi rời đi, đi rất vội vàng.
Nghiêm Mặc hoàn toàn cạn lời, tốt xấu gì nó cũng phải để lại cho hắn chút ít cỏ khô và lá khô để làm đuốc chứ, tối lửa tắt đèn thế này, hắn muốn đi đường cũng là một vấn đề đấy!
Nghiêm Mặc sẽ ngoan ngoãn ngồi ở nơi không khác gì địa lao này chờ chủ nhân của nó tới thả người sao? Huống chi địa lao còn không có cửa lớn nhốt hắn lại.
Nạp Trát vừa đi, Nghiêm Mặc cũng nhấc chân đi ra ngoài theo, nhưng đi được chốc lát, hắn phát hiện… mình bị lừa rồi!
Đám người cây gian xảo đó!
Không cần biết đám người cây đó có cố ý hay không, việc hắn lạc đường là thật!
Hắn muốn quay trở lại đường cũ để ra ngoài, còn đi theo đám rêu phát sáng, hắn nhớ kỹ phương hướng mà Nạp Trát quay về, nhưng đi mãi đi mãi, hắn liền phát hiện rêu phát sáng xung quanh càng ngày càng nhiều, chắc chắn nhiều hơn so với khi hắn vừa tiến vào động đá vôi dưới lòng đất, lúc này hắn mới kịp phản ứng, thì ra mình đi sai đường.
Mà khi hắn muốn quay về đường cũ, lại phát hiện tìm không được đường, động đá vôi này có rất nhiều ngóc nghách tương tự nhau, đi nhầm một ngả rẽ, thì tiếp theo đừng hòng trở lại con đường chính xác.
Xuất sắc, suốt ngày bắt nhạn nay bị nhạn mổ mù mắt. Cho rằng người ta ăn nói thẳng thừng thì tính tình sẽ thành thật sao? Cho rằng người ta ăn nói thẳng thừng thì không biết chơi trò đấu trí sao? Và kết quả là?
Nghiêm Mặc cười lạnh trong lòng, kêu gọi đàn ong vệ.
Lạc đường? Chỉ cần hắn còn mang theo ong vệ, thì hắn vĩnh viễn không thể lạc đường!
Trước khi gặp phải bọn người cây, hắn bảo Hồng Sí và Phi Thứ tạm thời rời khỏi hắn. Ong Ăn Thịt đã bẩm báo với hắn, kim độc của chúng nó vô dụng với đám người cây, một khi đã vậy, giữ Hồng Sí và Phi Thứ lại cũng chỉ làm tăng thương vong bên mình.
Tuy Hồng Sí và Phi Thứ rời khỏi hắn, nhưng bay đi không xa. Chắc là đám người cây đó đã quen với các sinh vật trong rừng, thấy trên địa bàn có thêm một bầy ong Ăn Thịt, nhưng chúng nó không có uy hiếp gì nên cũng không để ý.
Sau khi Nghiêm Mặc kêu gọi ong Ăn Thịt thì dừng lại tại chỗ, chờ đàn ong vệ tới đón.
Mà lúc này, hắn mới nhàn nhã đánh giá cảnh vật xung quanh.
Động đá vôi không có gì đẹp, không có ánh sáng, nên không hiện ra khung cảnh quỷ dị mà kỳ diệu của đá, độ phát sáng của rêu không đủ, chỉ có thể giúp người ta miễn cưỡng thấy rõ đường đi dưới chân.
Trong hang động rất ẩm ướt, tiếng chảy của mạch nước ngầm không dứt bên tai, nhưng tìm hoài không thấy mạch nước đâu.
“Cậu là ai?”
Nghiêm Mặc cứng người, hắn nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu mình.
Giọng nói kia là tiếng nói bình thường, không phải tiếng ca.
Hình như lâu rồi không nói chuyện bình thường, Nghiêm Mặc vừa nghe được âm thanh đó liền cảm thấy nó thật thân thiết.
Ảo giác ư?
“Nơi này chưa từng có nhân loại tới, cậu là nhân loại… Ồ? Cậu… nhóc con, đến gần một chút, để ta nhìn xem.”
Hai mắt Nghiêm Mặc sáng rực lên. Hang động dưới lòng đất, không gian bóng tối, giọng nói không biết có thân phận gì, cùng với câu gọi thân thiết ‘nhóc con’, này có nghĩa là gì?
Hồi còn sống Nghiêm Mặc rất bận, ít khi xem tiểu thuyết, nhưng loại tiểu thuyết và phim điện ảnh mà vai chính trong đó mỗi khi gặp được kỳ ngộ đều rất kinh điển như thế này, chỉ cần là người có tiếp xúc với xã hội đều sẽ biết.
“Ngài ở đâu? Ngài là ai?” Nghiêm Mặc chậm rãi xoay người, mở to hai mắt nhìn bốn phía.
Nhưng dù hắn mở to mắt thế nào, thì cũng chỉ có thể thấy một ít thạch nhũ lờ mờ.
“Ta là Tát Mã đời trước của tộc Phong, nhóc con, đừng sợ, ta dẫn cậu lại đây.” Trong đầu lại vang lên giọng nói, một dây mây to bằng cánh tay trẻ con im hơi lặng tiếng cuốn lấy hông Nghiêm Mặc.
Lúc dây mây chạm vào người Nghiêm Mặc, hắn lập tức nắm chặt dao giải phẫu.
Nhưng dây mây kia vừa đụng vào da thịt hắn, lại hơi rụt về một chút.
Cùng lúc đó, Nghiêm Mặc cũng cảm thấy bụng mình bị đỉnh lên một trận kịch liệt, hạt giống cây Bất Tử hình như kích động hơn cả khi gặp Tát Mã ở hồ nước.
Nghiêm Mặc ôm bụng, nhíu chặt mày.
“Lão Tát Mã?” Nghiêm Mặc thử hỏi.
Một lát sau, giọng nói kia mới vang lên trong đầu hắn: “Không ngờ, cậu lại mang theo quả Vu Vận, lại còn có thể khiến nó trực tiếp sinh trưởng trong cơ thể mình.”
“Ngài biết quả Vu Vận?” Nghiêm Mặc giật mình, hắn nghe Nguyên Chiến kể chuyện sau khi đi gặp tộc Bái Nhật, mới đoán ra thứ quả trong bụng mình tám phần mười là quả Vu Vận mà Đại Vu tộc Trệ và tộc vu tộc Bái Nhật muốn có.
Giọng nói trong đầu như đang cười: “Đương nhiên là ta biết, khi ta còn nhỏ, mười mấy bộ lạc nhân loại và các bộ lạc huyết mạch của thần còn vì nó mà xảy ra một trận đại chiến.”
“Bộ lạc huyết mạch của thần?”
Giọng nói kia cười cười: “Chính là các bộ tộc phi nhân loại mà các cậu hay nói, có người cá, người lùn, người khổng lồ, và cả tộc người trùng sinh sống dưới lòng đất, còn một vài sinh vật có trí tuệ cũng là huyết mạch của thần có tham gia vào cuộc đại chiến đó.”
“Lão Tát Mã, ngài có thể kể cho tôi nghe chuyện của quả Vu Vận không? Tôi không biết nhiều lắm.” Nghiêm Mặc không tự chủ được mà sử dụng kính ngữ, giọng nói kia làm hắn muốn tôn kính từ tận đáy lòng.
Mà lúc này, suy nghĩ của hắn cũng thay đổi, hắn không cảm thấy đám người cây hại mình, nếu thật sự muốn hại hắn, thì sao lại đưa hắn tới chỗ lão Tát Mã của chúng nó. Ừm, cũng có thể chúng nó muốn lão Tát Mã dòm chừng hắn?
“Ầm ầm.” Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng roi quất vào vách tường.
“Rầm.” Và tiếng như có một đống đá tảng lăn xuống từ vách đá.
“Lại đây, nhóc con, đến đây nào.” Theo giọng nói, Nghiêm Mặc thấy một chút ánh sáng.
Ánh sáng vàng vàng dịu nhẹ.
Nghiêm Mặc không chút do dự đi qua.
Chui vào vách đá bị đập bể, Nghiêm Mặc thấy một hồ nước nho nhỏ, giữa hồ nước có một tảng đá lớn, trên tảng đá có một cây non.
Ánh sáng vàng vàng dịu nhẹ đó là do cây non đó phát ra.
“Lên tảng đá lớn đó đi.” Giọng nói kia hướng dẫn cho hắn.
“Đó là ngài?” Nghiêm Mặc không nhúc nhích.
“Không, đó là bảo bối có thể khiến vật nhỏ trong bụng cậu ngoan ngoãn một chút.” Lão Tát Mã lại phát ra tiếng cười: “Thấy cậu, ta liền nhớ tới quảng thời gian mấy bộ lạc nhân loại đó lấy vỏ sò tới trao đổi thức ăn với bọn ta, nhưng bọn ta nhận vỏ sò thì có ích lợi gì?”
“Ngài đã đến biển?” Nghiêm Mặc hứng phấn.
“Không, cậu nói sai rồi, ta từng sống ở bờ biển, nhưng vì cuộc đại chiến kia…” Lão Tát Mã không nói thêm gì, mà lại lần nữa yêu cầu Nghiêm Mặc: “Ngồi lên tảng đá kia đi, không phải sợ, nó sẽ không gây ra thương tổn gì cho cậu.”
“Ngài ở đâu? Sao tôi lại cảm thấy ngài đang nói chuyện trong đầu tôi vậy? Vì sao tôi không hát mà ngài vẫn có thể nghe hiểu những gì tôi nói?” Nghiêm Mặc chậm rãi đi vào hồ nước, hồ nước không sâu, chỉ tới đầu gối hắn.
“Ha ha, cậu có thể đến đây, vậy nhất định đã gặp bọn nhỏ tộc Phong của ta, cũng gặp được Tiểu Tát Mã rồi đúng không?”
“Vâng.”
“Xem ra cậu khiến chúng nó cảm thấy sợ hãi, khiến chúng nó cảm thấy để cậu ở bên ngoài sẽ tạo thành uy hiếp cho chúng nó, nếu không chúng nó sẽ không cho nhân loại tới nơi này.” Lão Tát Mã cười: “Chúng nó sợ cậu có phải vì cho rằng quả Vu Vận trong bụng cậu là hạt giống cây Bất Tử? Vật nhỏ đó tấn công Tiểu Tát Mã à?”
“Vâng.” Nghiêm Mặc thản nhiên thừa nhận, sau đó lập tức hỏi: “Chẳng lẽ nó không phải hạt giống cây Bất Tử?”
Lão Tát Mã lại chuyển về đề tài ban đầu: “Ta nhớ những nhân loại đó không thể nghe hiểu bọn ta nói gì, sau đó ta phát hiện bọn họ không hiểu được tiếng ca, lại sau đó bọn họ có thể hiểu, nhưng bọn ta vẫn không nghe hiểu được lời nhân loại, chuyện này rất bất lợi cho tộc Phong bọn ta, ta suy nghĩ rất lâu mới tìm được nguyên nhân, tiếc là, trước mắt chỉ có ta mới có thể đối thoại với các cậu mà không cần ca hát. Ta nghĩ, cậu cũng không mong ta cứ hát cho cậu nghe mãi. Ha ha!”
“Ba ba!”
Nghiêm Mặc cho rằng mình nghe lầm, sao lại nghe tiếng cười ha ha của lão Tát Mã thành ba ba, chính khi hắn chạm đến tảng đá kia, giọng nói giống Đô Đô như đúc lại lần nữa vang lên: “Ba ơi ba!”