Dương Phi Tuyết đột nhiên ngừng lại, ngửa mặt lên hỏi: “Hàn Nghệ, ngươi có phải cung cho rằng ta nhất định phải gả cho Tần Vũ không?”
Hàn Nghệ lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải nhất định thế.”
Dương Phi Tuyết nói: “Nhưng tại sao cha ta nhất định phải gả ta cho Tần Vũ vậy?”
Ta cũng không phải cha cô, ta làm sao biết, lại nói, nếu như ta là cha cô, ta đương nhiên sẽ không gả ngươi cho tên ngu ngốc như Tần Vũ kia, mẹ kiếp. Ngày đó y suýt nữa liền hại chết ta nha. Hàn Nghệ nói: “Cô đã đem ý nghĩ của mình nói cho cha cô chưa?”
Dương Phi Tuyết gật đầu nói: “Ta đương nhiên nói rồi, thế nhưng cha ta căn bản không nghe, ông ấy còn nói hôn nhân đại sự, phải theo lời cha mẹ, không cho phép ta lắm miệng, còn nói tứ tỷ, ngũ tỷ của ta đều là như vậy.”
Hàn Nghệ nghe thấy thế, không khỏi cau mày, hắn là một người theo chủ nghĩa tự do, xưa nay đối với mấy lời cửa miệng đại loại như cha mẹ đặt đâu con ngồi đó kia, đều khịt mũi con thường, liền nói: “Thế bà nội cô nói sao?”
Dương Phi Tuyết mang vẻ mặt chán nản nói: “Bà nội tuy rằng không nói giống cha ta, thế nhưng bà cung tán thành mối hôn nhân này, còn nói ta đã đến tuổi lập gia đình. Sớm muộn đều phải gả ra ngoài, cha ta cung là vì tốt cho ta thôi.”
Hàn Nghệ nói: “Ta thấy vị Tần công tử kia cung rất tốt, chẳng lẽ cô không thích y chút nào sao?”
Dương Phi Tuyết nói: “Y rất tốt thì sao, có quan hệ gì đến ta đâu, ta con không ngu đên mưc ngay thích hay không thích cũng không phân biệt ra được. Nếu như bảo ta với y làm bằng hữu, ta cũng phi thường đồng ý, thế nhưng bảo ta gả cho y, ta thực sự là không thể nào tiếp thu được, ta thật sự không yêu thích y chút nào. Truyện đăng tại b achngocsach Ta không muốn làm thê tử của y. Hàn Nghệ, ta rốt cục phải làm sao?”
– Này. . . Hàn Nghệ nói: “Vậy cô đã có người trong lòng chưa?”
Dương Phi Tuyết lắc lắc đầu nói: “Ta vẫn chưa gặp được người trong lòng, nhưng ta biêt tuyệt đối không phải Tần Vũ.”
Lời này nếu để cho Tần Vũ nghe được, chắc hắn phải khóc chết ngất mất.
Hàn Nghệ trầm ngâm chốc lát nói: “Đây là việc nhà của cô, ta là người ngoài cung không tiện mở miệng. Hơn nữa, việc này ta cũng không giúp được gì.”
Dương Phi Tuyết nói: “Chuyện này ta biết, ta cung không có dự định nhờ ngươi giúp cái gì. Thế nhưng ta vẫn muốn nghe một chút kiến giải, rốt cục việc này có phải sai là ở ta không?”
“Cô đương nhiên không có sai.” Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: “Ta cho rằng mỗi người đều có quyền tự do yêu đương, dù sao cô mới là người phải sống cả đời với Tần công tử, mà không phải cha cô.”
Lời vừa thốt ra, hắn lại cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng lại nói: “Thế nhưng. . . cô hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc có thể tham khảo từ cha mẹ, làm con cái cũng nên khiêm tốn tiếp nhận, không nên hành động theo cảm tình.”
“Ngươi nói không sai, mỗi người đều có quyền tự do yêu đương.”
Dương Phi Tuyết gật gật đầu, thoáng có chút suy nghĩ.
Hàn Nghệ vội nói: “Đợi . . .”
Vừa mới thốt ra một chữ, Dương Phi Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Cảm tạ ngươi, Hàn Nghệ , ta nghĩ ta biêt nên làm như thế nào rồi? Ta cáo từ trước. Nói xong nang liền xoay người hướng mặt sau bước vội.”
“Cô định làm gì? Chờ chút, cô không thể chỉ nghe một nửa đã đi như vậy, ta còn có một câu chưa nói mà, cha cô cung là muốn tốt cho cô thôi! Ai. . .!”
“Đa tạ.”
Thanh âm của Dương Phi Tuyết đã theo từ rất xa truyền đến.
Hàn Nghệ vỗ trán một cái, trời ạ! Nang căn bản không phải tới hỏi kiến giải của ta, mà chỉ là muốn tìm một cái lý do cự tuyệt mà thôi, ta bị cô nàng này lợi dụng rồi.
“Ngươi thật không nên nói như vậy.”
Chợt nghe bên cạnh có tiếng người nói.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vân từ bên cạnh đi ra, kinh ngạc nói: “Sao cô lại ở chỗ này? Cô. . . cô theo dõi ta phải không?”
Tiêu Vân xùy xùy nói: “Ai thèm theo dõi ngươi, ta chỉ là. . . chỉ là quan tâm ngươi, vì vậy đến tìm ngươi, ta cũng không phải cố ý nghe trộm.”
Bình dấm chua như cô ta còn không hiểu sao? Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, lười tranh giành cùng nang, nói: “Được rồi, được rồi, nói thế nào cũng là cô có lý.”
“Vốn chính là như thế.”
Da mặt của Tiêu Vân cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, lại nói: “Ngươi có biết mình vừa gây hoạ hay không?”
Hàn Nghệ cau mày nói: “Cũng không nghiêm trọng đến mức ấy, ta chẳng qua chỉ là thuận miệng nói vài câu.”
Tiêu Vân cười lắc đầu nói: “Việc này ngươi không hiểu, nhà quý tộc như Dương gia, hôn nhân của con cái đều là đã sớm định ra, không đơn giản như Dương Phi Tuyết nghĩ, nếu như nàng thực sự là không chịu gả, như vậy nàng chỉ có hai loại lựa chọn.”
“Hai loại nào?”
“Trốn, hoặc là chết.”
“Khoa trương đến như vậy?”
Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
Tiêu Vân hừ lạnh: “Thế đã là gì, có người thậm chí trực tiếp trói con gái lại, lôi đến nhà trai.”
Hàn Nghệ chỉ nghe một chút thôi đã sởn cả tóc gáy, nói: “Sao có thể có chuyện đó được, thế không phải phạm pháp sao?”
“Phạm pháp?”
Tiêu Vân khanh khách nở nụ cười.
Hàn Nghệ hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Ngươi thực sự là quá ngây thơ rồi?” Tiêu Vân nín cười không nổi nói.
Ngây thơ? Hàn Nghệ chỉ cảm thấy mình lại có thể bị người nói là ngây thơ, ngược lại cũng rất tốt, cười nói: “Vậy cô nói cho ta đi, rốt cục ta là ngây thơ ở chỗ nào?”
Tiêu Vân cười nói: “Ngươi nói hoàng đế lớn, hay pháp luật lớn.”
Hàn Nghệ nói: “Đương nhiên là hoàng đế lớn.”
Tiêu Vân nói: “Thế nhưng việc này, hoàng đế nói cũng vô dụng, có phạm pháp hay không thì có quan hệ gì?”
“Hoàng đế nói cũng vô dụng?” Hàn Nghệ kinh ngạc nói: “Cô gạt ta à?”
“Ngươi không tin cũng được.”
Tiêu Vân hơi nghiêng đầu, nói: “Thế nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất không nên dây vào việc này nữa, nếu không thì, có thể sẽ chọc ra phiền toái lớn.”
“Đây. . . đây cũng quá không hợp hợp lẽ thường rồi.”
Trong ấn tượng của Hàn Nghệ, hoàng đế còn lớn hơn trời, vung tay lên một cái, ngàn vạn đầu người liền rơi xuống đất, không thể ngay cả một mối hôn sự cũng không ngăn cản được, một mặt ngờ vực nhìn Tiêu Vân, nói: “Làm sao cô lại hiểu rõ như vậy?”
“Ta đương nhiên. . .”
Nói tới đây, Tiêu Vân đột nhiên ngừng lại.
“Cô đương nhiên cái gì?” Hàn Nghệ tò mò nhìn Tiêu Vân.
Tiêu Vân nói: “Ta dầu gì cũng xuất thân từ gia đình giàu có, đương nhiên hiểu chuyện này.”
“Đúng vậy, ta suýt chút nữa đã quên, cô cũng là đại gia khuê tú.” Hàn Nghệ đánh giá Tiêu Vân, hiếu kỳ nói: “Nhìn tuổi tác của cô, chẳng lẽ trước kia cô cũng là gả cho người khác.”
Tiêu Vân vừa nghe thế, lập tức nổi trận lôi đình, mắt phượng dựng lên, căm tức nhìn Hàn Nghệ nói: “Hàn Nghệ, lẽ nào trong lòng ngươi ta chỉ là một nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy sao?”
Hàn Nghệ thật sự có chút sợ rồi, vội nói: “Ta chỉ là đùa cô thôi, cần gì phải nghiêm túc như vậy.”
Tiêu Vân vẫn đầy giận dữ nói: “Đùa? Chuyện như vậy co thê đua được sao? Ngươi. . . ngươi thật sự quá đáng ghét.”
Nói xong, nàng liền phẩy tay áo bỏ đi.
Hàn Nghệ nhìn bóng lưng của Tiêu Vân, cúi đầu, hai tay buông xuống, tự nhủ: “Xem ra ta thực sự là gây hoạ rồi. Thế nhưng điều này có thể trách ta sao, ta vốn là một người theo chủ nghĩa độc thân, tự nhiên bắt ta đàm hôn luận gả với các cô, ta có dễ dàng sao.”