Tần phụ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần đại bá: “Tách!”
Tam phòng vậy mà thật sự muốn tách gia phả, đoạn tuyệt quan hệ với hai phòng khác, chuyện này vừa truyền ra ngoài lập tức làm chấn động cả Tiểu Thanh Thôn. Tần nhị bá sắp bị tức chết, ông đã nói rõ như vậy với Tần đại bá rồi, không ngờ Tần đại bá vẫn ham cái lợi trước mắt. Bây giờ thì tốt rồi! Lão tam muốn tách gia phả, sao này biết tính sao đây?
Tần nhị bá giận sôi máu đi tìm Tần đại bá: “Đại ca, lúc ấy không phải đã nói xong rồi sao? Chuyện này không thể làm tiếp. Tại sao huynh không nghe lọt tai lời của đệ?”
“Nghe gì mà nghe? Đệ còn trách ta sao? Nếu không phải lão tam không chịu giúp một tay, ta cần gì lén lút mượn tên tuổi Chung ca nhi? Ta thấy hắn chính là không muốn nhìn thấy hai phòng chúng ta có ngày phất lên, để hắn có thể tiếp tục bày ra bộ dáng thiếu gia trước mặt chúng ta.” Tần đại bá cứng cổ nói. Đương nhiên Tần đại bá biết một khi tam phòng tách gia phả thì sẽ ảnh hưởng lớn đến bọn họ như thế nào. Nhưng con người ông ta, vừa ngu xuẩn vừa ưa sỉ diện, ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân lỗ mãng. Cho nên hiện giờ Tần đại bá chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng, ít nhất Khả nhi nhà ông ta đã cũng vào được nha môn.
“Huynh……” Tần nhị bá chỉ vào Tần đại bá, quả thật không biết nên nói gì cho tốt. Lúc trước, khi phát hiện lão tam có chút thay đổi, đáng lý ông không nên tiếp tục cá mè một lứa với đại ca mới đúng. Bây giờ thì hay rồi! Bởi vì đại phòng mà nhị phòng bọn họ cũng bị tam phòng ghét bỏ.
“Đệ muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh của hắn thì đệ cứ đi mà làm một mình. Dù sao ta cũng không sợ!” Tần đại bá hừ.
Tần nhị bá giận quá hóa cười: “Đại ca, huynh nói chuyện đúng là buồn cười! Huynh không sợ lão tam? Khả ca nhi làm sao làm được nha dịch hả? Còn không phải là nhờ mượn tên tuổi Chung ca nhi sao? Nếu huynh có cốt khí như vậy thì đừng có đánh chú ý lên nhà người ta! Vừa muốn được chỗ tốt, vừa muốn có mặt mũi, chuyện tốt trong thiên hạ không phải bị huynh chiếm hết sao? Không sai! Đệ muốn dán vào lão tam, người ta đáng giá để đệ dán! Đệ sẽ không giống như huynh, đắc tội người ta đến mức không chừa đường lui cho mình.”
Dứt lời, Tần nhị bá tức giận thở phì phò bỏ đi.
Tần đại bá cũng tức muốn chết, ông gào theo bóng lưng Tần nhị bá: “Đồ khốn kiếp kia! Đệ đừng quên, chúng ta mới là huynh đệ cùng một cha!”
Đáp lại Tần đại bá là bước chân càng nhanh hơn của Tần nhị bá.
Tam phòng Tần gia mời phụ lão trong thôn đến chứng kiến, chính thức tách dời gia phả.
Nội tình của mấy phòng Tần gia, người trong thôn cũng biết được ít nhiều.
Lần tách gia phả này, đương nhiên cũng có không ít người nói Tần phụ bây giờ có cuộc sống tốt rồi nên muốn vứt bỏ gánh nặng hai phòng kia. Người tam phòng còn chưa lên tiếng thì Tần nhị bá đã đứng ra giúp tam phòng bác bỏ lời đồn này: “Từ nhỏ, tôi và đại ca đã được nhị bá nuôi lớn, giúp chúng tôi lấy vợ sinh con, ân tình lớn như vậy, tôi và nhị ca còn chưa báo đáp. Sau này, tam đệ thà để một nhà chịu đói cũng giúp đỡ hai phòng chúng tôi, sao tam đệ có thể coi hai phòng chúng tôi là gánh nặng được? Lần này thật sự là do đại ca quá đáng, huynh ấy mượn tên tuổi Chung ca nhi mưu lợi riêng, để Khả ca nhi vào nha môn làm nha dịch. Chuyện này nếu để người khác biết được, không phải sẽ hiểu lầm Chung ca nhi sao?”
Mọi người nhìn bộ dáng đường hoàng nói lời chính đáng của Tần nhị bá, đều cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Trước kia, người chiếm chỗ tốt từ tam phòng cũng không thiếu phần nhị phòng bọn họ, sao bây giờ lại đột ngột thay đổi thái độ lớn như vậy?
Có điều, cũng nhờ những lời này của Tần nhị bá mà giúp tất cả người trong thôn biết được nội tình bên trong. Mọi người không ai nói tam phòng Tần gia nhân tình mỏng manh, bạc bẽo nữa, chỉ nói đại phòng bị như vậy là xứng đáng.
Sau khi Tần phụ biết Tần nhị bá nói những lời này, ông đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu.
“Lão già, ông mềm lòng à?” Tần mẫu hỏi Tần phụ.
Tần phụ lắc đầu: “Mềm lòng gì chứ? Chuyện tách gia phả này, một chút tôi cũng không hối hận! Chỉ là tôi không ngờ nhị ca lại nói giúp chúng ta.”
Tần mẫu thở dài: “Nhị bá có đầu óc hơn đại bá nhiều! Nhị bá làm vậy chính là muốn cải thiện quan hệ với ông.” Trước giờ, người ra mặt đòi thứ này thứ nọ là đại phòng, nhị phòng chỉ đứng bên cạnh phụ họa.
Tần phụ trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Tôi biết!” Ông lại không phải kẻ ngốc.
Lý Ỷ La kể lại chuyện bên ngoài cho Tần Chung nghe: “Nhị bá này cũng thú vị thật!”
Tần Chung gật đầu: “Có chút thông minh, thức thời hơn đại bá!”
Lý Ỷ La nhìn Tần Chung: “Ý chàng là….”
Tần Chung thổi thổi muỗng canh trong tay, cẩn thận đưa đến miệng Lý Ỷ La: “Nếu tam phòng chúng ta phủi sạch quan hệ với hai phòng kia, chắc chắn người ngoài sẽ nói tam phòng chúng ta bạc bẽo. Nhưng nếu chúng ta chỉ không lui tới với đại phòng, vẫn duy trì quan hệ với nhị phòng, vậy người ngoài sẽ nói thế nào?”
“Sẽ nói: khẳng định là đại phòng đã làm ra chuyện gì đó rất quá đáng.” Lý Ỷ La suy nghĩ, nói.
Tần Chung bật cười, khẩy nhẹ chóp mũi Lý Ỷ La: “Nương tử thật thông minh!”
Lý Ỷ La nhướng mày nhìn Tần Chung: “Được rồi! Ta biết đầu óc ta không bằng chàng, chàng nói tiếp đi!”
“Tông tộc vốn dĩ không thể cắt đứt quan hệ, nâng đỡ lẫn nhau là chuyện không thể né tránh. Nếu tam phòng chúng ta thật sự cắt đứt quan hệ với những người khác trong Tần gia, thì dù sau này ta có thi đậu thi hội, ra làm quan đi nữa cũng sẽ bị người đời dị nghị. Một kẻ không nhận tông tộc, người khác_ai dám tin tưởng ngươi? Đại bá quá ngu si! So với đại bá, nhị bá tuy cũng có lòng tham, nhưng ông ta hiểu được lợi_hại trong đó. Giữ quan hệ với nhị phòng, chúng ta không phải lo bọn họ không biết phân nặng nhẹ mà gây họa lớn.”
“Nếu đã như vậy thì sao chàng còn đồng ý cho cha tách gia phả?” Lý Ỷ La khó hiểu.
“Mục đích tách gia phả là muốn nói cho mọi người biết, tam phòng chúng ta sẽ không vì bất cứ người nào mà lấy quyền mưu tư, cho dù với người thân cũng vậy! Duy trì quan hệ với nhị phòng là để mọi người biết, tam phòng chúng ta kiên trì giữ quy tắc của mình, nhưng sẽ không làm hại tông tộc.”
Lý Ỷ La nghe xong thì im lặng một lúc rồi duỗi tay xoa xoa đầu Tần Chung: “Còn tưởng gần đây đầu óc chàng choáng váng, không ngờ vẫn gian xảo như xưa. Tướng công, chàng nói xem, mỗi ngày chàng suy nghĩ nhiều như vậy, không mệt sao?”
Tần Chung bất đắc dĩ nhìn Lý Ỷ La: “Nương tử, rốt cuộc nàng đang khen ta hay mắng ta vậy?”
Lý Ỷ La cười hì hì: “Đương nhiên là khen chàng rồi!”
Tần Chung khẽ cười, chống lưng đứng dậy: “Nàng nghỉ ngơi một chút đi, ta đi tìm cha.”
Không biết Tần Chung đi tìm Tần phụ nói những gì, mấy ngày sau đó, Lý Ỷ La nhìn thấy Tần phụ đứng nói vài câu với Tần nhị bá.
Khi tuyết bắt đầu tan dần, Vân Từ Phường lại cho ra mắt kiểu y phục mới. Các vị phu nhân, tiểu thư nhà giàu chỉ cần cướp được liền mặc y phục của Vân Từ Phường ngay.
Hôm nay, Trương Thúy Thúy, Tần Phấn, còn có Tần Diệu trở về, đều kể lại trên đường có rất nhiều quan sai duy trì trật tự, mấy hàng quán ven đường đều bị đuổi đi hết.
Tần Diệu nói: “Mọi người không thấy đó thôi, Khả ca cũng có mặt trong số những quan sai kia. Hắn đi đường ngang như cua ấy. Còn cố tình đến cửa tiệm con khoe khoang, kiểm tra nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp, tất cả nguyên liệu đều bị hắn ném xuống đất. Đúng là đồ khốn mà!”
Tần Phấn cũng giận dữ: “Hắn cũng đến cửa tiệm con! Nếu không phải những người khác ngăn cản, nói không chừng hắn đã lật ngược phòng bếp tiệm con luôn rồi.”
Tần phụ nghe xong liền đen mặt: “Đúng là đồ không biết liêm sỉ! Cũng may là đã tách gia phả rồi!”
“Hắn còn nói là sắp có đại nhân vật đến huyện Vân Dương, con thấy quan sai kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, tám phần là thật!” Tần Diệu nhíu mày nói.
“Đại nhân vật?” Tần Chung đang xoa bóp tay cho Lý Ỷ La, nghe vậy thì thả chậm động tác: “Nhị ca, huynh có nghe được là ai đến không?”
Tần Diệu suy nghĩ: “Tên khốn Tần Khả kia hình như có nhắc qua một lần, nói là thượng thư đại nhân và phu nhân của ông ta, là song thân của vị nương nương nào đó trong cung.”