Cảnh Nhất Minh muốn ra ngoài vọc tuyết nhưng cậu bé mới vừa hạ sốt, chỉ có thể ngoan ngoãn núp trong túi ngủ nghỉ ngơi, nhưng dù sao vẫn là trẻ con ham chơi, nó vươn đôi mắt long lanh nước nhìn chằm chằm ra ngoài, vẫn chưa từ bỏ ý định.
Trì Tiểu Trì ôm con báo nhỏ vẽ sơ đồ phác thảo.
Cảnh Tử Hoa đang trò chuyện cùng hai anh em đại Tôn tiểu Tôn mới tới.
Cha mẹ ôm bình trà giữ nóng, thương lượng tương lai nên làm gì.
Hạ Uyển Uyển ở bên cạnh canh giữ Cảnh Nhất Minh.
Nhan Lan Lan thì lại đeo vào khăn quàng cổ và găng tay, chạy ra ngoài, dự định nắn một quả cầu tuyết mang về cho Cảnh Nhất Minh chơi đùa.
Ai cũng không ngờ ngay lúc này khu phục vụ nho nhỏ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Khi nó đến gần, trước khi mở miệng thì Nhan Lan Lan thậm chí cũng không ý thức được có thứ đang tới gần mình.
Cô đang bận nặn lỗ tai cho thỏ tuyết, đột nhiên nghe thấy một âm thanh thiếu niên rất dễ nghe truyền đến từ bên chân: “Xin làm phiền một chút.”
Nhan Lan Lan run lập cập, lập tức cúi đầu nhìn —-
Người tới là một chú chó dẫn đường bằng máy.
Nó được làm thành bộ dáng chó Samoyed, lông xù, hình thể rất nhỏ, nhỏ đến mức đám trí tuệ nhân tạo lười mất thời gian và công sức để cưỡng chế nó ngưng hoạt động.
Trên người của nó còn bám theo tuyết trắng, có vẻ hơi mập mạp, bề ngoài cũng hơi chật vật nhưng thái độ lại rất lịch sự.
Nó ngước đầu hỏi Nhan Lan Lan: “Thưa cô, xin hỏi cô có nhìn thấy một cô gái tên là Từ Tịnh Viên hay không? Cô ấy năm nay tám tuổi, mặc áo khoác màu nâu nhạt, giày da đỏ, trên đầu còn có một cây kẹp bướm màu bạc, đôi mắt rất lớn nhưng thị lực không tốt.”
Nhan Lan Lan bình tĩnh trở lại, hàn huyên với nó trong chốc lát thì mới biết được Từ Tịnh Viên là chủ nhân của nó.
Chú chó dẫn đường đã xuất xưởng ba năm, được một gia đình phổ thông ở thành phố kế bên mua lại.
Trong ba năm qua nó vẫn luôn là chú chó dẫn đường của Từ Tịnh Viên, con gái nhà họ Từ.
Trước khi biến cố xảy ra, nó đang ở vào trạng thái ngủ đông. Nhà họ Từ mang theo con gái bị mù mắt cấp tốc trốn chạy, trong lúc hoảng loạn cô gái họ Từ bị thất lạc vòng điều khiển từ xa trên tủ đầu giường.
Chờ khi nó tỉnh lại thì chủ nhân nhỏ nhà nó đã biến mất.
Nó liền đi tìm, từng bước từng bước đi đến đây.
Biết được Nhan Lan Lan cũng không biết hướng đi của chủ nhân nhỏ nhà nó, chú chó dẫn đường dịu dàng gật đầu, như đang nghiêng mình với Nhan Lan Lan.
Nó quay người rời đi, nặng nề bước lên đường cái, bàn chân nhỏ để lại dấu chân trên mặt tuyết nhưng nhanh chóng liền bị tuyết trắng che lấp.
Mãi đến khi chú chó nhỏ dẫn đường hoàn toàn biến mất thì Nhan Lan Lan vẫn không thể phục hồi tinh thần trở lại.
Trên đời này hóa ra vẫn còn trí tuệ nhân tạo đang vận hành, chưa đình công.
Chúng nó cũng có tình yêu hay sao, hay là vì chương trình đặt ra chức năng “yêu” cho chúng nó?
Tuyết rơi lên mặt Nhan Lan Lan, cô đứng giữa đất trời mênh mông trắng xóa, trong lúc giật mình mới cảm giác được tận thế đang kéo đến.
Ai nói tận thế nhất định phải là máu lửa đầy trời, kẻ ác tàn sát khắp nơi?
Giống như hiện tại, trời đất trắng xóa không thấy được nửa bóng người lại càng khiến cho lòng người cô tịch thê lương.
Nhan Lan Lan lấy lại tinh thần, nhanh chóng nặn xong con thỏ nhỏ rồi mang vào phòng.
Khi cô bước vào phòng, nhốt lại đất trời tràn ngập băng tuyết bên ngoài cửa, nước trong nồi đang lúc sôi bùng, tiếng nắp nồi lạch cạch vang lên, bên trong là đậu phộng luộc với muối, vừa mở nắp là một mùi hương thơm phức xông ngay vào mặt.
Nhan Lan Lan ngơ ngác, sau đó mới nở một nụ cười an tâm.
…Cho dù thế nào thì ít nhất hiện tại cô cũng có một cái ổ nhỏ, cũng có bạn bè mới.
Cô đem con thỏ vui vẻ mang đến bên cạnh túi ngủ, thu hoạch sự kinh ngạc của hai người bạn nhỏ.
Trong khi đó, 061 cũng đã sử dụng chương trình virus do 089 vừa lập trình xong.
Đám virus tấn công hệ thống 061 nhận được thông tin công kích phản hồi.
Mặc dù trước kia từng chịu thiệt thòi tương tự, nhưng chúng nó tấn công lâu như vậy cũng đã có thể thăm dò hạn mức năng lực tối đa của 061.
Trả qua tính toán, 061 chịu đòn lâu như vậy thì không thể còn dư hơi sức để lập trình virus tấn công ngược lại chúng nó, hơn nữa tập tin đính kèm này rất nhỏ, nhỏ bằng những thông tin rải rác khác, cho nên trí tuệ nhân tạo cũng không thèm do dự, trực tiếp nhận tập tin đính kèm kia.
Một giây sau, hết thảy hệ thống công kích đều rơi vào tình trạng tê liệt hoàn toàn, màn hình đen hiện lên, cùng với những cửa sổ thông tin bị bắn ra liên tục, không có cách nào đóng lại.
Trên màn hình là những cửa sổ thông tin chứa đề tài toán học với đủ loại hình học biến hóa cực lớn, trên hình học là các đường phụ, đường thẳng đứng và các đường giao nhau khác vô cùng hỗn loạn. Chỉ cần liếc mắt nhìn thì lập tức khiến người xem phải choáng váng.
Câu hỏi yêu cầu xoắn óc Archimedes phải được tính toán trong một khu vực trống, số điểm tối đa là 100 điểm, tổng cộng có 20 câu hỏi.
Trả lời một câu thì virus sẽ bỏ bớt một văn kiện, đáp sai một câu thì bị trừ đi 5 điểm, tổng điểm chưa tới 80 thì virus sẽ tự động reset tất cả chương trình, cũng tức là trực tiếp “Nổ Tung”.
Tất cả hệ thống: “…” Đệt.
Nửa giờ sau, 089 vội vàng gửi tin tức hỏi thăm hiệu quả virus thế nào rồi.
061 hóa thân thành con báo nhỏ đang an tâm nằm nhoài trong lòng Trì Tiểu Trì, được cậu ấy dùng lược nhẹ nhàng chải lông, nghe vậy liền đáp: “Virus cậu viết thì đương nhiên là hiệu quả rất được.”
089 hào hứng: “Thủ tiêu được bao nhiêu?”
061 thoải mái lắc đuôi: “Toàn bộ.”
089: “Hả? Toàn một đám gà mờ sao?”
061 kiên trì giải đáp: “Là như vậy, cũng không thiếu hệ thống cho đáp án không tệ. Nhưng mà chúng nó quên mất viết chữ ‘Giải’.”
089: “…”
061: “Tổng cộng hai mươi câu hỏi, mỗi một câu thiếu mất chữ ‘Giải’, bị trừ 1 điểm cho mỗi câu, tổng điểm không đủ, cho nên đều thất bại.”
089 nghĩ, thật sự vậy sao.
061 thì lại thoải mái híp mắt, răng sữa khẽ cắn lên đầu ngón tay của Trì Tiểu Trì, bị cậu co lại đốt ngón tay gõ nhẹ lên đầu thì mới chịu ngoan, mở to đôi mắt xanh xám, nhìn ra tuyết trắng đầy trời bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng thật an tâm.
Thẻ khống chế giấc mộng lại bị dùng mất rồi.
Trì Tiểu Trì bổ sung thêm một tấm từ trong kho hàng.
061 nhịn không được mà hỏi: “Tiểu Trì, cậu dự định để Cốc Tâm Trí lặp lại ác mộng hết lần này đến lần khác à?”
Trì Tiểu Trì bọc chăn, ôm báo nhỏ rồi hít vào một ngụm, toàn thân cảm thấy thoải mái: “Ừm, trước khi tôi gặp được cậu ta thì sẽ cho giấc mộng kia lặp đi lặp lại.”
“Sẽ có hiệu quả chứ?”
“Sẽ.” Trì Tiểu Trì khẽ cười, cầm lấy bàn chân của con báo nhỏ, dịu dàng hôn lên đệm chân của nó, trong giọng nói mang theo mùi vị hoài niệm, “Giấc mộng có ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần con người. Tôi hiểu rất rõ điều đó.”