”Tên khốn nhà ngươi!” Vương Cửu Long bỗng nhào qua muốn túm lấy hắn, Vương Dụ Tôn lùi lại phía sau mấy bước, nhìn hắn cười khẩy: ”Ta khuyên huynh tốt nhất là đừng có chọc đến ta nữa, nếu như ta không chấp nhận hòa giải thì tội danh phóng hỏa đủ để huynh ngồi tù mục xương!”
Cùng lúc đó, mấy người Dương Cửu Lang cũng nhận được tin, vội vã chạy tới nha môn, Hầu huyện lệnh đang định phái người đi gọi họ, họ lại tới trước, vội vàng ra đón tiếp.
”Chú Hầu! Thế này là sao?”
”Sao lại thả Vương Dụ Tôn ra rồi?”
”Án hạ độc đã tra rõ rồi à?”
”Rốt cuộc là ai làm!”
Cả đám người mồm năm miệng mười mà hỏi dồn dập, Hầu Chấn xua tay trấn an họ, thở dài nói: ”Tin xấu đây, trăm phần trăm là tin xấu, khi ba tên cướp đã bắt cóc tiểu Mạnh lúc trước được áp giải tới pháp trường ở ngoại thành để hành hình, chúng đã giết nha dịch rồi bỏ trốn, mãi đến hôm qua có người phát hiện thi thể thì ta mới biết được chuyện này.”
”Hả?” Mọi người giật mình, còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên Quách Kỳ Lân lại hỏi: ”Nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện Đào Dương bị hạ độc?”
Hầu Chấn lại thở dài, móc ra một bức thư từ trong tay áo đưa cho họ: ”Xem cái này đi.”
Quách Kỳ Lân vội vàng mở ra xem, là thư khiêu khích của ba tên cướp đó viết, nói là bọn chúng đã hạ độc Đào Dương, không chỉ vậy, Mạnh Hạc Đường, Châu Cửu Lương và cả Dương Cửu Lang, Quách Kỳ Lân đều đã từng chọc tới chúng, hại tên đầu sỏ của chúng phải vào tù, bọn chúng sẽ không buông tha cho bất kỳ ai trong số họ!
”Sao lại không có ta?” Trương Vân Lôi nói với vẻ khó hiểu.
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn y, Dương Cửu Lang thở dài: ”Không có em là may rồi, còn chưa biết đủ nữa hả!”
Trương Vân Lôi vẫn thấy kỳ quặc: ”Nhưng tại sao chứ?”
Dương Cửu Lang nghĩ ngợi: ”Có khi nào là vì lúc trước ra tay đánh người không có em, cho nên mới không ghi thù em, về phần Đại Lâm, đệ ấy đã tự tay đưa bọn cướp đó tới nha môn.”
”Hả?” Quách Kỳ Lân nói với vẻ mặt như đưa đám: ”Biết thế đệ đã không ôm việc này rồi!”
Mọi người đều bị thư của bọn cướp thu hút sự chú ý, chỉ có Trương Cửu Linh là còn băn khoăn về người đàn ông nhà y, y vội hỏi Hầu huyện lệnh: ”Chú Hầu, chuyện hạ độc đã có giải đáp rồi, Vương Dụ Tôn cũng đã ra ngoài, khi nào thì Cửu Long mới được thả vậy ạ!”
Hầu Chấn nói với vẻ khó xử: ”Sợ là không được đâu, nếu không phải gia đinh của Vương Dụ Tôn tới lãnh hắn thì ta cũng sẽ không để hắn đi, tội phóng hỏa của Cửu Long rất nặng, trừ phi Vương Dụ Tôn không truy cứu, nếu không thì nó không ra ngoài được đâu.”
”Hả!”
Mọi người đều hô lên trong sự ngạc nhiên, sao chuyện lại phát triển thành thế này vậy chứ! Đốt tiệm của Vương Dụ Tôn, lại đưa hắn vào nhà lao, chẳng còn cách mấy ngày nữa là đã đến tranh cử hội trưởng, bây giờ hắn lại được ra ngoài, không chừng hắn sẽ giở trò gì nữa!
Nhà họ Vương.
Vương Dụ Tôn vừa mới bước vào cửa nhà, thoáng chốc hắn chết đứng, chợt thấy ba tên cướp kia đang nghênh ngang ngồi trong phòng khách nhà hắn, hai tên anh em côn đồ kia đang cúi người phục vụ trà cho chúng.
”Ố? Ông chủ Vương về rồi à?” Đại ca của bọn cướp cười nói.
Vương Dụ Tôn nuốt nước bọt, ra vẻ bình tĩnh bước vào phòng, hắn hỏi: ”Sao các ngươi lại ra đây rồi?”
”Bọn ta không ra ngoài thì làm sao ngươi ra được?” Đại ca của bọn cướp phì cười: ”Nếu không phải bọn ta nghe nói ngươi vào tù, gửi đi một bức thư khiêu khích thì ngươi còn ngồi ở trong đó đấy!”
Giờ Vương Dụ Tôn mới hiểu ra hung thủ của vụ án hạ độc là ai, hắn hít sâu một hơi, cố giả vờ tươi cười, chắp tay với bọn chúng: ”Vậy thì Vương mỗ phải cảm ơn đại ca rồi!”
”Khỏi phải cảm ơn!” Đại ca của bọn cướp phất tay, dữ tợn nói: ”Đám người đó đã hại huynh đệ bọn ta đến nước này, bọn ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng! Nhất là cái tên Châu Cửu Lương với Dương Cửu Lang đó!”
Vương Dụ Tôn cũng không dám dùng tới bọn chúng nữa, hắn nhíu mày khuyên: ”Nếu các ngươi đã ra ngoài rồi, sao không rời khỏi nơi này cao chạy xa bay đi!”
”Ngươi nói nghe đơn giản quá nhỉ? Thù này không báo, sau này làm sao bọn ta lăn lộn trong giang hồ nữa!” Tên đại ca đó nói, thấy hắn thế này là cũng không muốn nhập bọn, hắn ta hừ một cái rồi nói tiếp: ”Ông chủ Vương yên tâm, ngươi không đối xử tệ với huynh đệ bọn ta, bọn ta cũng sẽ không làm khó ngươi, nhưng mà vừa ra ngoài trong tay không có dư, muốn tìm ngài mượn ít bạc để tiêu.”
May quá, cũng may mà chỉ là đòi tiền, trong lòng Vương Dụ Tôn thầm thở phào, phân phó người làm lấy một trăm lượng bạc ra, giao cho bọn chúng, bọn cướp thấy hắn xem như cũng biết điều, sau khi lấy tiền xong là đi ngay, thuận tiện dẫn luôn hai huynh đệ côn đồ đang bị truy nã kia theo, cùng là người lưu lạc chân trời góc bể.
Về phần nhà họ Vương, không thể tiếp tục đợi nữa, Vương Dụ Tôn đã bị nghi ngờ, Hậu huyện lệnh dễ dàng thả hắn ra như vậy chắc chắn là có âm mưu! Tiếp tục chờ đợi nữa thì quá nguy hiểm!
Sáng sớm hôm sau, Vương Dụ Tôn vội tới tìm Mạnh Hạc Đường, muốn khuyên y nên cẩn thận một chút, cũng muốn cảm ơn sự quan tâm của y, bước vào tiệm thuốc Châu Ký, đúng lúc Mạnh Hạc Đường đang ở bên trong giám sát.
”Hạc Đường!”
Vương Dụ Tôn mỉm cười gọi, Mạnh Hạc Đường quay đầu, khẽ gật đầu với hắn, Vương Dụ Tôn thấy hành động này của y, thoáng chốc nhíu mày lại: ”Sao đột nhiên huynh lại xa cách với ta vậy?”
Mạnh Hạc Đường cười nói: ”Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là phép tắc cơ bản thôi.”
Vương Dụ Tôn không nói thêm gì, đưa mắt nhìn các công nhân đang tu sửa tiệm thuốc, lại hỏi y: ”Sắp xong chưa?”
”Sắp rồi.” Mạnh Hạc Đường nói, y lại bổ sung: ”Nhưng sẽ không thể xong trước ngày tranh cử hội trưởng.”
Vương Dụ Tôn thoáng cúi đầu xuống: ”Huynh đang trách ta sao?”
Mạnh Hạc Đường thở dài, đi ra khỏi tiệm thuốc, đứng trước mặt hắn: ”Ta đã nói rồi, trên thương trường âm mưu dương mưu nhiều vô số kể, ta sẽ không trách cậu, chỉ tự trách bản thân đề phòng không tốt.”
Lời này y đã nói lần thứ hai, nhưng cũng chính lần này Vương Dụ Tôn mới nghe ra được ý nghĩa thật sự của y: ”Cho nên là…Sau này huynh sẽ đề phòng ta sao?”
”Không như vậy thì chẳng lẽ lại muốn ngã hai lần ở cùng một chỗ sao?” Mạnh Hạc Đường cười cười, quay người thong thả đi về phía trước, Vương Dụ Tôn vội vã đuổi theo y, lại hỏi: ”Huynh đã bắt đầu đề phòng ta từ lâu, lúc có án hạ độc sao huynh còn tin ta!”
Mạnh Hạc Đường cúi đầu cười: ”Một người có tin được hay không, đáng tin chỗ nào, cần đề phòng chỗ nào, bao gồm cả chung sống thế nào, ta đều tự có phán đoán của mình.”
Hóa ra cũng chẳng có ngoại lệ gì, tất cả những gì y làm, đều chỉ là chuyện y phải làm và vẫn đang làm mà thôi.
Nói đến đây, Mạnh Hạc Đường dừng bước, quay người đối mặt với hắn, khẽ cười nói: ”Cậu cứ yên tâm đi, con người của ta rất kỳ lạ, từ nhỏ đã không oán trách gì người khác, cho dù cậu hại nhà họ Châu của ta bị tổn hại, ta cũng sẽ không trách cậu, oán trách thù hận là chuyện chỉ có trẻ con mới làm, nếu như lúc đó trong lòng ta chỉ có oán trách, truy tra hung thủ, nghĩ cách báo thù, không nghĩ thượng sách để tháo gỡ thì chắc hẳn tiệm thuốc Châu Ký từ lâu đã không còn ở đây nữa rồi.”
”Bây giờ mối nguy đã được tháo gỡ, ta có oán trách nữa cũng vô ích thôi, về phần đề phòng cậu, đó là chuyện thường tình ở đời, có câu nói thế này ‘Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng’, cho nên ta đề phòng cậu, nhưng vẫn sẽ không trách cậu.”
”Ta mong cậu có thể nghe hiểu lời ta nói, đừng làm câu chuyện đi tới đường cùng.”
Vương Dụ Tôn biết y đang nói gì, cúi đầu thở dài: ”Ta hiểu rồi, ta sẽ rút đơn kiện, thả Vương Cửu Long ra, nhưng hắn hại ta tổn thất nặng nề, ta ắt phải bắt hắn trả lại cho ta gì đó mới được!”
Đến cùng vẫn là lòng tham, nhưng đối với lòng người mà nói thì như vậy cũng khó trách, Mạnh Hạc Đường thở dài bất đắc dĩ: ”Đây là quyết định của chính cậu, ta không có quyền can thiệp, nhưng vẫn muốn thay Cửu Long cảm ơn cậu, cảm ơn.”