Tiếng động vang lên ngay lập tức khiến những nhân trùng còn lại nhìn về, gầm gừ đi tới đi lui chuyển động cái mũi ngửi ngửi như chó.
“…”
Phản xạ nhanh nhẹn như vậy thật ngoài dự đoán của Hàn Băng.
Lại nhìn cách di chuyển của chúng, Hàn Băng đột nhiên hiểu ra. Vì để hạn chế gây ra tiếng động, những nhân trùng này đều chỉ đi bằng đệm thịt đầu bàn chân, giảm thiểu tối đa việc gây ra tiếng động trong di chuyển.
*chính là kiểu đi nhón chân, đi bằng đệm thịt phía trước.
Còn chuyện bọn họ làm cách nào để không để lại dấu chân, Hàn Băng thật sự vẫn chưa tìm ra được đáp án.
Chẳng lẽ là do cơ thể nhẹ quá nên không để lại dấu chân? Nhưng những nhân trùng đều là người trưởng thành, trọng lượng dù có ít nhất cũng phải trên bốn mươi cân mới đúng!
A Ngũ giữ gà con Nam Thiên Sang nhìn những động tác của Hàn Băng, trong lòng cũng mường tượng ra vài điều, ánh mắt nhìn nàng càng thêm kính phục.
Những nhân trùng bên dưới đi loạn một hồi, dường như muốn tìm kiếm một con mồi nào đó khác nhưng cuối cùng không thấy, liền quay đầu theo hướng vừa tới mà đi.
Hàn Băng lại tiếp tục bám theo sau những nhân trùng đó, theo đường cũ bắt đầu trở về chỗ đầu tiên ba người chờ đợi.
Nhìn phương hướng mà chúng đi có lẽ là đang muốn tiến vào ngôi làng của Tôn lão gia.
Khi những nhân trùng cách cổng thôn tầm mười mét thì đột nhiên quay đầu lại, giống như nghe thấy hiệu lệnh triệu tập, cắm đầu chạy về một hướng.
Hàn Băng nhìn phương hướng họ rời đi liền biết, những nhân trùng đang trở về thạch động nơi mà trùng mẹ vẫn đang cư trú.
Ở trên cây đến khi trời sáng hẳn, Hàn Băng mới đưa tay lên giữa môi, dùng sức thổi một tiếng.
Huýt!
Tiếng huýt sáo vang vọng cả một khoảng rừng, chim chóc cũng bị nàng làm cho sợ hãi giật mình mà bay toán loạn.
Mà không lâu sau đó, tuấn mã bị những nhân trùng đuổi lúc trước chạy lại chỗ nàng.
“Phì phì!”
Hàn Băng sờ đầu ngựa một hồi, sau đó A Ngũ liền đem xe ngựa buộc vào tuấn mã, theo phương hướng cũ, một lần nữa đi đến thạch động
Lần này Hàn Băng cho dừng xe ở rất xa, lại thả Tiểu Hồ ra, cùng nó trao đổi một vài chuyện.
Tiểu Hồ sau khi nghe thấy yêu cầu của Hàn Băng liền chạy đi, tầm nửa canh giờ sau mới trở lại, mang về tin tức mà nàng muốn.
Hàn Băng yêu cầu A Ngũ và Nam Thiên Sang ở lại trông trừng những nhân trùng trong thạch động kia.
Ngoài ra còn nhắc nhở hai người một vài đặc điểm của nhân trùng, cách phòng cổ trùng chui vào người.
“Ca ca, ca muốn đi đâu à? Mang đệ theo được không?” Nam Thiên Sang nắm ống tay áo của Hàn Băng.
“Ngoan! A Ngũ sẽ bảo vệ đệ! Đệ đi theo ta sẽ phải phân tâm ra để bảo vệ đệ, như vậy rất nguy hiểm! Ta đi một hồi rồi sẽ về!”
Hàn Băng xoa đầu tiểu tử khuyên giải, sau đó đưa cho A Ngũ một lọ gốm sứ.
“Nếu vô tình bị nhân trùng làm bị thương, uống một viên thuốc trong này rồi chờ ta về!”
“Công tử đi đường cẩn thận, ta và tiểu tử này ở đây chờ ngài về!” A Ngũ cầm lấy lọ thuốc trong tay nàng, trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi, ta sẽ về sớm thôi!”
Tiểu Hồ chạy phía trước dẫn đường, Hàn Băng theo sát phía sau. Một người một thú phi qua một vùng trúc lớn, sau lại đi qua một đầm lầy hôi hám, cuối cùng đi tới một hang động nằm khuất sau đám cỏ cao ngang một người trưởng thành.
“Chủ nhân, nơi gần thạch động kia mà có hơi thở người sống thì chỉ có chỗ này!” Tiểu Hồ dùng liên kết khế ước nói với nàng.
Hàn Băng gật đầu, quan sát xung quanh một lượt đánh giá. Hang động này nếu không để tâm tìm kiếm chắc chắn sẽ không thể thấy. Không những thế, bao phủ nơi này chính là cỏ Hoàng Ấu, là một loại cỏ chuyên dành để bón cho cổ trùng!
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè! À, hôm nay là giỗ tổ Hùng Vương nhỉ, mọi người chơi nhiệt tình vô nha! Nhớ ngủ sớm nữa nhoaaa! (=^‥^=)