Sau đó, trong phòng VIP chỉ còn lại người của Lưu Khải, bọn họ đang nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Hình như mày không hề sợ tao?”
Lưu Khải đột nhiên hỏi, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Dương Thanh tự tin khiến ông ta cảm thấy áp lực.
Cùng với biểu hiện của anh trong những ván bài vừa qua cũng khiến ông ta rất bất an.
Dương Thanh bỗng đi thẳng về phía trước.
Lưu Khải là người cầm súng nhưng hiện giờ ông ta lại bị dọa sợ tay run lẩy bẩy.
Đám người còn lại thấy thế cũng nhao nhao rút súng ra nhắm vào Dương Thanh.
Bước chân của anh không hề dừng lại, đi thẳng tới ghế ngồi, tiện tay tháo mặt nạ ra đặt lên bàn đánh bài rồi ngồi xuống.
Tên đầu trọc bên cạnh Lưu Khải nhìn thấy mặt của Dương Thanh liền chết sững, như nhìn thấy một người rất khủng bố.
“Một Giang Hải nhỏ bé vẫn chưa có ai đủ tư cách để sai tôi làm việc, ông lại càng không”.
Dương Thanh bình thản nói, tiện tay cầm một lá bài lên đùa nghịch.
“Nghĩa là mày chọn cái thứ hai?”, Lưu Khải nghiến răng hỏi.
Nếu vừa rồi cho Dương Thanh đi thì chuyện bây giờ cũng sẽ không xảy ra, nhưng đã lỡ ngăn cản thì ông ta chỉ có thể làm đến cùng.
“Ông cảm thấy ông có thể giết được tôi à?”, Dương Thanh bật cười quái dị.
Đáy mắt Lưu Khải xẹt qua một tia sợ hãi.
Dương Thanh bị nhiều người nhắm súng vào như vậy mà không hề sợ sệt, lại mỉm cười.
Loại người này nếu không phải thằng đần thì chính là thằng điên.
Anh có thể ép ông ta nhận thua thì không thể là thằng đần, chỉ có thể là thằng điên.
“Có phải mày nghĩ bên ngoài người đông, tao mà nổ súng sẽ bị phát hiện không?”
Lưu Khải chỉ nghĩ được như vậy, cắn răng nói: “Tao có thể nói cho mày biết, ở đây tao chính là vua.
Đừng nói là ở trong phòng VIP, kể cả tao có giết mày ở bên ngoài cũng sẽ không vấn đề, mày tin không?”
“Ông nói nhảm nhiều quá!”
Dương Thanh khinh thường cười một tiếng, liếc mắt nhìn đám người còn lại: “Tôi cho các người một cơ hội đổi đời.
Ai giết được ông ta, thế lực ngầm ở Giang Hải sẽ thuộc về người đó”.
Lưu Khải trợn trừng mắt, không ngờ Dương Thanh dám công khai dụ dỗ đàn em của ông ta giết ông ta.
“Thằng ranh con, tao thấy mày chán sống rồi đấy…”
Ông ta giận dữ gào lên, chưa kịp nói hết câu đã thấy lành lạnh sau ót, không cần nghĩ cũng biết là họng súng.
“Cường Trọc, mày đang làm cái quái gì vậy?”
Những người khác thấy Cường Trọc làm vậy liền đổi hướng nhắm súng vào gã.
Dương Thanh hào hứng xem kịch.
Anh đã từng gặp gã, biết gã là ông chủ Vương Cường của Night Light.
Lần trước gã âm mưu lừa Tần Đại Dũng nợ gã năm triệu, kết quả bị Dương Thanh trả lại một xe tải chở đầy tiền xu.
Lưu Khải không dám quay đầu, gằn giọng nói: “Vương Cường mày điên rồi à? Sao mày dám dí súng vào đầu tao?”
“Ông đừng nói nhảm nữa, mau bảo họ bỏ súng xuống không tôi sẽ bắn chết ông!”
Vương Cường tàn nhẫn nói, trong mắt ngập tràn thù hận.
“Mày dám sao?”, Lưu Khải rống lên.
“Hay để tôi thử xem?”
Vương Cường vừa dứt lời, ngón trỏ đã chạm vào cò súng.
Lưu Khải nghe thấy tiếng cò súng di chuyển, lập tức sợ hãi hét lớn: “Con mẹ nó, bọn bây bỏ súng xuống mau!”
Lúc này, Vương Cường mới dừng bóp cò, nhưng sát khí trong mắt vẫn cuồn cuộn dâng trào.
“Mặc dù tao cướp mất Night Light của mày nhưng tao không hề bạc đãi mày, còn nâng đỡ mày làm ông Hai của Tòa Thành Vương Giả.
Tại sao bây giờ mày lại chĩa súng vào đầu tao?”, Lưu Khải không cam lòng nói.
“Mẹ nó ông coi tôi là thằng ngu à?”
Vương Cường gầm lên: “Cho tôi làm ông Hai để làm cái mẹ gì? Không hề có thực quyền, thậm chí còn bị ông sai người giám sát.
Chẳng qua ông giữ tôi lại để ổn định đám đàn em cũ của tôi thôi.
Ngày ông thực sự nắm giữ được Night Light sẽ là ngày chết của tôi”.
“Mày đừng kích động, nếu mày không muốn làm ông Hai của Tòa Thành Vương Giả thì tao sẽ trả Night Light lại cho mày”.
Dứt lời, ánh mắt Lưu Khải đột nhiên tối lại.
Đồng thời, họng súng vốn đang nhắm vào Dương Thanh lại quay sang dí sát cằm Vương Cường, ngón trỏ nhanh chóng vươn tới cò súng.
Vương Cường không ngờ Lưu Khải bị mình dí súng uy hiếp mà vẫn dám hành động.
Đến khi gã kịp phản ứng lại, định di chuyển nòng súng thì đã bị Lưu Khải nhắm súng vào.
“Chết đi!”
Lưu Khải dữ tợn gầm lên, tàn nhẫn bóp cò.
– —————————
.