Du Thanh Vi nói tiếp với Trang Bảo Quốc: “Chú biết Nhị Nha dễ bị trúng tà, không phải sao, mới nãy chúng cháu vừa đốt nhang giúp em ấy xua đuổi, không có chuyện gì lớn, nhưng mà không thể bị kích động nữa, nếu không, tụi cháu cũng rất khó bảo đảm kiềm chế được em ấy. Chú biết đấy, em ý mà nổi giận, đầu cương thi cũng có thể bị em đánh cho thành dưa hấu nát. Thung lũng hoang…”
Trang Bảo Quốc vội vàng “khụ ” một tiếng, liên mồm nói: “Chú biết, biết biết, Du tổng không cần phải nhắc tới thung lũng hoang.”
Du Thanh Vi lại “Ể” một tiếng, nói: “Chú đã từng thấy thôn Liễu Bình bây giờ thành cái dạng gì, chú bảo những người vừa mới tới gây chuyện đó chốc nữa đi tìm ông Ưng… Ưng âm dương trừ tà cho họ, tránh cho vô tình dính vào chút gì đó mà mất mạng thì không tốt lắm.”
Trang Bảo Quốc “Xítttt” một tiếng, liên tục nói: “Hiểu, hiểu.”
Sau khi cô cúp điện thoại thì thấy Tả Tiểu Thứ dùng tấm vải đỏ bọc tro cốt của Lộ Vô Quy tiến đến, cô lại nói: “Tiểu Thứ, cô chuẩn bị một bao lì xì một ngàn hai, rồi đi mua ba dây pháo nổ tặng cho ông chủ nhà khách. Gây ra chuyện này, phải treo đỏ* cho người ta, tránh cho phạm vào kỵ húy.”
(*treo đỏ là treo vải đỏ hay dán giấy đỏ trước cửa để tránh tà cầu may.)
Tả Tiểu Thứ đáp lại:” Được.” Sau đó đi mua dây pháo.
Du Thanh Vi lại gọi điện thoại cho Tôn Đại Dũng đồ đệ của Ưng âm dương, nói qua chuyện vừa rồi một lần, nói với Tôn Đại Dũng nếu mấy kẻ kia đến tìm hắn làm pháp sự hay gì đó, bảo hắn thu phí dựa theo chi phí của Sở sự vụ, lần này vật liệu làm pháp sự để cho tự hắn bỏ tiền mua, Sở sự vụ sẽ không trích phần trăm và trích chi phí vật liệu. Trước khi cô cúp điện thoại còn nói, sau này sư huynh đệ bọn họ đi ra nơi khác còn phải tìm nhà nuôi sư phụ, hiện tại giá nhà khởi điểm đằng kia là hơn ba vạn một mét vuông.
Lộ Vô Quy mắt lom lom nhìn Du Thanh Vi, nàng bỗng hiểu ra trước kia chị Hiểu Sanh nói đắc tội với Du Thanh Vi thì thiệt tiền là ra sao rồi.
Sở sự vụ làm pháp sự, giá khởi điểm là ba chục ngàn một lần, pháp sự rẻ nhất cũng là ba chục ngàn. Tùy vào tình huống khác nhau, chi phí làm pháp sự có thể từ ba chục ngàn đến ba triệu.
Nàng bỗng dưng không giận mấy người kia nữa. Bọn họ bị nàng bẻ xương, còn phải tốn tiền mời Tôn Đại Dũng làm pháp sự cho họ.
Không lâu sau, Tả Tiểu Thứ liền mua dây pháo trở về.
Ba dây pháo nổ treo cửa vừa đốt, bao lì xì to một ngàn hai trăm đưa đến tay ông chủ nhà khách, Tả Tiểu Thứ lại tự mình nâng kiếm chân đạp Thất Tinh múa Thất Tinh Kiếm làm trận tiểu pháp sự, lại treo ở trên cửa nhà khách một chiếc Bát Quái Kính làm bằng đồng mua được ở nhà ông cụ mắt quỷ với giá hai trăm tám mươi tệ, lại cho ông chủ và phục vụ viên nhà khách một lá bùa bình an, ông chủ nhà khách nửa chữ “không” đều không nói được. Tả Tiểu Thứ lại đưa danh thiếp của Du Thanh Vi cho ông chủ nhà khách, nói: “Du lão bản của chúng tôi xem phong thủy cho môi giới bất động sản, giá khởi điểm là ba trăm ngàn, nếu như muốn bố trí phong thủy cục, không có trên một triệu thì không mời nổi cô ấy ra tay. Lần này chúng tôi trọ ở chỗ ông, ít nhiều gây chút phiền toái cho ông, lát nữa chúng tôi làm xong chuyện trên tay, để cho Du lão bản nhìn thử phong thủy trong tiệm cho ông, bảo đảm ông thuận buồm xuôi gió.”
Ông chủ nhà khách mặt mày hớn hở, không hề bất mãn tẹo nào.
Những chuyện xảy ra ở thôn Liễu Bình quá nguy hiểm, người toàn thôn đều chuyển ra ngoài, chỉ có một đám người này dám ra vào thôn Liễu Bình. Lúc nha đầu ngốc kia trúng tà dữ như vậy, bẻ gãy xương tay người như là bẻ củi lửa loáng cái gãy thành hai khúc, đám người này liền giải quyết một cách gió êm sóng lặng, đây mới là cao nhân có bản lãnh thật sự, bình thường có tiền cũng không mời được, trọ ở trong tiệm của hắn còn xem phong thủy cho hắn. Ông chủ nhà khách cười nói: “Vậy thì rất cảm ơn, chỉ là chỗ chúng tôi nhỏ bé buôn bán nhỏ ít lời, quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chi phí này…”
Tả Tiểu Thứ nói: “Nghe ông nói kìa, chúng tôi trọ ở chỗ các ông, gây không ít phiền toái cho các ông, chi phí này dĩ nhiên không thể lấy của các ông.”
Ông chủ nhà khách vui không sao kể xiết luôn miệng cảm ơn.
Sau khi Tả Tiểu Thứ đút lót xong ông chủ nhà khách xóa bỏ nỗi lo đầu đường xó chợ, liền vội vội vàng vàng chạy tới bệnh xá trên trấn.
Bệnh xá trong trấn nhỏ chỉ có một tòa nhà, phía trước có một cái sân lớn có cổng.
Tả Tiểu Thứ vừa mới tới cổng bệnh xá thì nhìn thấy một đám người túm tụm ở trong sân, trong đó còn có tiếng tranh cãi om sòm. Cô chen vào thì nhìn thấy Trang Bảo Quốc, Trang Phú Khánh cầm đầu một nhóm bảy tám người chủ yếu là ông anh nông dân từ ba mươi bốn mươi tuổi, còn bên kia thì hơn ba mươi người chủ yếu là trai gái già trẻ, hai bên ở đó tranh cãi cũng sắp đánh nhau, xô qua đẩy lại, tranh cãi túi bụi. Bên cạnh còn có phụ nữ trẻ bồng con, có đại thẩm lăn lộn ngồi dưới đất đạp chân khóc, đại thẩm kia vừa lăn lộn vừa kêu gào con gái nhỏ nhà Trang Phú Khánh bẻ gãy xương người ta, còn gào khóc rằng cảnh sát mặc kệ.
Một xe cảnh sát đang đậu ở trong sân, đám cảnh sát nhân dân mặt đầy lúng túng đứng ở đó.
Sau khi Tả Tiểu Thứ biết chùa Bảo An xảy ra chuyện liền gọi cảnh sát mấy lần, lúc phía trên điều chuyên gia tới xử lý chồn vàng và âm xà còn có đồn công an đi cùng, kết quả mỗi lần đều bị dọa chạy bán sống bán chết. Gặp lại chuyện ở chùa Bảo An, những người cảnh sát này chịu ra quân, vậy cũng khá là chuyên nghiệp rồi.
Tả Tiểu Thứ ở bên cạnh im lặng mà quan sát một lượt, sau đó, từ trong ba lô lấy ra sáu lá bùa, dưới chân đạp Thất Tinh Bộ vọt vào giữa đám người kia và đám người Trang Bảo Quốc, Trang Phú Khánh, cô ra tay như chớp, dán “bồm bộm” vào trên trán nhóm đàn ông trung niên rất là vạm vỡ kia mỗi người một lá bùa, sáu người, sáu lá bùa, dán vào trên trán của bọn hắn.
Huyên náo trong sân trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.
Tả Tiểu Thứ vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi, mỗi người một lá bùa, bảo đảm các ông ba ngày vô sự.” Cô còn nói: “Nghe nói còn có hai người gãy xương? Hai người đó thì tôi không lo được rồi.” Nói xong xoay người rời đi.
Mấy người trên trán dán bùa sắc mặt đều trắng bệch.
Một người trong đó hỏi: “Cô…cô làm sao nhận ra bọn tôi?”
Tả Tiểu Thứ “A” một tiếng, nói: “Ấn đường biến thành màu đen, tử khí quấn thân, vả lại, dưới lòng bàn chân còn giẫm thứ gì không sạch sẽ thì phải? Đừng đeo giày nữa, qua chín giờ tối, mua lư hương tiền vàng mã đưa đến giao lộ. Trên người chưa xử lý sạch sẽ thì đừng về nhà, trước khi vào cửa dùng cành liễu quét người, rồi bước qua chậu than, đồ mang về nhà vạ lây vợ con thì càng không đáng.” Cô mặt đầy thù ghét mà liếc nhìn bọn họ, quẳng cho câu: “Nếu không phải lão gia tử dù thế nào cũng muốn lá rụng về cội, đâu ai thèm quan tâm những chuyện xấu này của thôn Liễu Bình mấy người!” Quay người, bỏ đi.
Người ban đầu muốn náo loạn, trong nháy mắt không làm ầm nữa.
Hai nhóm người đang gây gổ tức thì ngừng cãi nhau.
Tất cả mọi người giống như tránh ôn thần lập tức cách xa sáu người trên trán dán bùa.
Trang Bảo Quốc phản ứng nhanh, bước nhanh đuổi kịp Tả Tiểu Thứ, hô: “Tả đại sư, ban nãy mấy người chúng tôi lôi qua kéo lại với bọn hắn, vậy không dính vào chứ?”
Tả Tiểu Thứ rất hào phóng chia cho Trang Bảo Quốc, Trang Phú Khánh cùng người đứng bên cạnh hắn mỗi người một lá bùa.
Bên cạnh có người muốn đến xin bùa, Tả Tiểu Thứ đừng nói là bùa, ngay cả cái ánh mắt cũng không cho, rời đi không một cái ngoảnh đầu.