Năm năm trôi đi, hai sợi tóc nhỏ vẫn mềm mại quấn lấy nhau trong túi thơm,một tấc không rời.
Hoàng đế đã không còn là thái tử, tình cảm lại vẹn nguyên không đổi, tâm trí luôn hướng về chủ nhân của sợi tóc kia.
Y chờ đợi thời cơ thích hợp, có thể dẫn người tới rừng nhỏ, tìm kiếm người kia.
Thời điểm thích hợp nhất, không phải lễ hội săn bắn thường niên thì khi nào.
Hoàng đế lựa chọn địa điểm tổ chức săn bắn thường niên là khu rừng giáp biên giới trước kia khiến không ít người kinh ngạc, đương nhiên có ý kiến phản đối, dẫn đầu không ai khác là Hoàng Thu Ngư… thế nhưng hoàng đế nào có để ý đám ý kiến kia, nhất quyết làm theo ý mình.
Y đã để tiểu hồ ly trờ 5 năm rồi,không thể để tiểu hồ ly chờ lâu thêm nữa.
” Hoàng thượng, người hãy suy nghĩ lại đi.”
“…”
” Hoàng thượng, năm năm trước, ngài sống giở chết giờ ở đó, ngài không nhớ sao?”
” Nhớ!” Tiểu hồ ly của y ở đó, y tại sao không nhớ? Y còn nhớ rất rõ.
” Vậy sao người lại muốn quay lại đó?”
” Ở đó! Có thứ trẫm buông không được, A Ngư, ngươi đi theo trẫm từng ấy năm, ngươi hiểu trẫm mà.”
” Hoàng thượng!”
” Đừng nói nữa, ý trẫm đã quyết, ngươi giúp trẫm chuẩn bị tốt mọi thứ là được.”
Hoàng Thu Ngư dù có nói ra sao, vẫn là không lay chuyển được ý định của Hoàng đế! Hắn không tình nguyện, gập lưng:” Thần cáo lui.”
Hoàng đế biết hắn giận dỗi, nhưng thật sự không thể rời đi nữa, y phải đi tìm tiểu hồ ly.
Năm năm qua, không biết tiểu hồ ly sống có tốt không.
Hoàng đế mang theo tâm thế vui vẻ đi xâu vào trong rừng, càng đi xâu, rừng rậm càng âm u, lớp lá trên đầu quá dày đặc, ánh sáng mặt trời khó khăn đâm xuyên qua, chỉ còn đọng lại một chút ánh sáng. Đường mòn không còn, ngựa không thể đi thêm vào nữa, y quyết định để ngựa ở lại, chính mình dùng đại đao phạt cỏ dại sang hai bên.
* Xì*
Cũng may thân thủ hoàng đế tốt, thời điểm con rắn lao tới, y kịp thời dùng đại đao cắt một đường, hoàn hảo chém đứt con rắn, ngăn phát cắn nhằm về phía mình.
Hoàng thượng càng đi càng hoang mang, chính là y không dám chắc, nơi này có thật là nơi tiểu hồ ly kia ở hay không. Rừng rậm rộng lớn, y lại không thể nhớ chính xác phương hướng chạy trốn 5 năm trước, nếu cứ tiếp tục đi mò tỉ lệ gặp được tiểu hồ ly là rất thấp.
Hoàng đế rơi vào trầm mặc.
Nhưng y không lùi bước, y ngoan cố nhấc những bước chân mơ hồ, tiến thẳng về phía trước.
Tiểu hồ ly của y đã phải chờ rất lâu rồi, y không thể lùi bước được.
Hoàng đế cứng đầu tiến về phía trước, trong đầu không ngừng tâm tâm niệm niệm.