Dương Thanh đang suy nghĩ lung tung thì Long Hoàng đánh trúng ngực Long Tấn làm cho lão ta loạng choạng lùi lại mấy bước.
“Ông Tấn!”
Long Thiên Vũ kinh hoàng hét lên, nét mặt đầy lo âu.
Long Tấn lau đi vết máu bên mép, căng thẳng nhìn Long Hoàng.
Lần này, Long Hoàng không thừa thắng xông lên mà chỉ đứng tại chỗ thở dốc, cũng nặng nề nhìn lại Long Tấn.
Trong cuộc chiến vừa rồi, hai người đều thấy được sức mạnh vượt trội của đối phương, nếu tiếp tục thì cả hai sẽ cùng chịu thương tổn.
“Long Tấn, anh phải hiểu nếu cứ tiếp tục thì chúng ta đều phải chết!”
Long Hoàng đột nhiên lên tiếng: “Hiện giờ, Long Khoa và Long Tường đều đã chết, Hoàng tộc họ Long đã chịu tổn thất quá lớn rồi, lẽ nào anh muốn nhìn Hoàng tộc họ Long tiếp tục suy yếu sao?”
“Tôi và anh đều có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chỉ cần thêm một bước nữa chính là Siêu Phàm Nhất Cảnh, chẳng lẽ anh không mong đợi đến cảnh giới đấy ư?”
“Chỉ cần anh chịu bắt tay giảng hòa với tôi, tôi cam đoan sẽ giao ngôi vị Hoàng Chủ cho Long Thiên Vũ, anh và tôi thì cùng nhau bảo vệ Hoàng tộc họ Long.
Anh thấy sao?”
Vừa nghe vậy, những người khác đều sững sờ.
Long Ninh, người có khả năng trở thành Hoàng Chủ tương lai nhất, tức khắc quýnh lên, vội vàng nói: “Phụ hoàng, Long Thiên Vũ chỉ là cháu thôi mà, nó có tư cách gì để thừa kế ngôi vị Hoàng Chủ chứ?”
“Câm miệng lại cho tôi!”, Long Hoàng nổi giận gầm lên.
Trong tình huống này, Long Ninh có không cam lòng cách mấy cũng phải ngậm miệng.
Rốt cuộc nét mặt của Long Tấn cũng có thay đổi, hỏi: “Cậu nói thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi!”
Long Hoàng trả lời ngay tắp lự.
“Ông Tấn, ông đừng tin lời ông ta.
Loại người đến cả con trai cũng giết được chỉ quan tâm đến quyền thế và địa vị của mình thôi, làm sao có thể cam tâm thoái vị chứ?”
Long Thiên Vũ sốt sắng hét lên: “Bố cháu đã bị ông ta giết, cháu và ông ta suốt đời không đội trời chung!”
Long Tấn liếc nhìn Long Hoàng rồi lại đưa mắt sang Long Thiên Vũ.
Lão ta chỉ mong mỏi Hoàng tộc họ Long được sống sót mà thôi.
Nếu như Long Hoàng thật sự bằng lòng nhường ngôi cho Long Thiên Vũ và cùng Long Tấn nâng đỡ hắn ta, trong tương lai, Hoàng tộc họ Long nhất định có thể đứng trên đỉnh cao của cả bốn Hoàng tộc.
Ngặt nỗi Long Hoàng lại giết Long Tường.
Long Thiên Vũ sẽ không bỏ qua mối thù này.
Cho dù hắn ta bỏ qua thì liệu Dương Thanh có tha cho Long Hoàng không?
“Nếu cậu được cậu Thanh tha thứ thì tôi sẽ đồng ý!”, Long Tấn trả lời.
“Phịch!”
Lão ta vừa dứt lời thì Long Hoàng thình lình quỳ xuống trước mặt Dương Thanh, thành khẩn nói: “Cậu Thanh, tôi biết lỗi rồi, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa.
Tôi cam nguyện phục tùng cậu, cậu nói hướng Đông tôi tuyệt đối không đi hướng Tây!”
Cái quỳ của Long Hoàng làm cho sát ý trong lòng Long Tấn hoàn toàn biến mất.
Tuy Long Thiên Vũ rất muốn Long Hoàng chết đi, nhưng thấy lão ta quỳ như thế thì cũng không dám lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Dương Thanh.
Một người trẻ tuổi mà ngay cả Long Hoàng cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, quả là đáng sợ.
Long Hoàng đã quỳ xuống xin tha, nhưng Dương Thanh lại không hề tìm thấy sự khẩn thiết cầu xin nào trong mắt lão ta, trái lại nó còn ẩn chứa sát ý mãnh liệt.
Anh không đáp mà nhìn Long Tấn.
Dương Thanh có thể cảm giác được, trong cuộc chiến vừa rồi, thoạt nhìn thực lực của Long Hoàng và Long Tấn đều ngang nhau nhưng thực chất Long Tấn chiếm thế thượng phong.
Nếu tiếp tục đấu thì nhiều lắm là mười phút nữa, Long Hoàng sẽ thua.
Khi đó, Long Tấn muốn giết lão ta rất dễ dàng.
Nhưng giờ đây, Long Tấn lại vứt bỏ cơ hội đó.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Long Tấn hơi áy náy.
Vừa rồi chính lão ta là người xin anh cho mình cơ hội giết Long Hoàng.
Thế mà khi cơ hội đến trước mắt, lão ta lại bỏ.
Nhưng nghĩ đến lợi ích của Hoàng tộc họ Long, Long Tấn gắng gượng tiến tới trước mặt Long Hoàng, nói với Dương Thanh: “Cậu Thanh, tôi thành thật xin lỗi!”
“Hiện nay, Hoàng tộc họ Long đang suy yếu nặng nề, xin cậu hãy nương tay, cho Long Hoàng một cơ hội”.
Ngay lúc này, một chuyện không hay xảy ra, Long Hoàng đang quỳ bên cạnh Long Tấn đột nhiên dồn hết sức mạnh vào nắm đấm bên phải.
“Ầm!”
Một kích toàn lực nặng nề rơi vào ngực Long Tấn.
Trong sự sững sờ của mọi người, tiếng xương gãy vang lên, Long Tấn hộc máu, bay ra xa mười mấy mét như diều đứt dây rồi nặng nề rơi xuống đất.
Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay cả Dương Thanh cũng không phát giác Long Hoàng thế mà lại giết Long Tấn.
Có lẽ cái quỳ xin tha đấy cũng chỉ là ngụy trang.
Giết Long Tấn mới là mục đích thật sự của Long Hoàng.
“Ông Tấn!”
Long Thiên Vũ thét lên, chạy về phía Long Tấn.
“Ông
.