– Người duy nhất quan tâm ta…
Giang Nam nghe những lời này, trong lòng buồn bã:
– Tỷ tỷ trăm năm này trôi qua vô cùng khổ…
Lộ Phong Trần đột nhiên cười nói:
– Giang giáo chủ, tỷ đệ các ngươi gặp lại, thật đáng mừng, không biết Giang Tuyết cô nương đi tới Cẩm Tú thần thành có gì muốn làm? Chẳng lẽ cũng đối với mấy bảo vật này động tâm? Cũng muốn mua Đông Cực Thần Quân Quyền Thiên Ấn tàn phiến?
Ánh mắt của hắn chớp động, hiển nhiên đối với lai lịch của Giang Tuyết trong lòng còn có nghi vấn, muốn thử dò xét một phen.
Giang Tuyết mỉm cười nói:
– Ta chỉ là tới kiến thức, chưa từng nghĩ gặp phải đệ đệ.
Lộ Phong Trần cau mày, Linh Tuyết Thần Chủ cũng nói bóng nói gió, Giang Tuyết hữu vấn tất đáp, hai người cơ hồ đem Giang Nam cùng Giang Tuyết ở nguyên giới kinh nghiệm cuộc sống moi ra không còn một mống, lúc này mới hài lòng:
– Xem ra đúng là không phải Đông Cực Thần Quân. Vị Giang Tuyết đạo hữu này thật là thuần khiết giống như giấy trắng, bất quá Giang giáo chủ thân là đệ đệ của nàng, làm sao lại giảo hoạt như thế?
Qua hai ba ngày thời gian, cuối cùng đã tới trọng điểm thịnh hội lần này, đấu giá Đông Cực Thần Quân Chứng Đế chi bảo tàn phiến, đem trận thịnh hội này tăng lên đến mức tận cùng, trong Quyền Thiên Ấn tàn phiến tích chứa Chứng Đế cơ duyên, trong đó có hàng tỉ loại lĩnh ngộ của Đông Cực Thần Quân trong một sát na Chứng Đế, còn có linh lực hùng hồn tích chứa trong đó, vô luận đối với Thần Chủ Thần Tôn, hay là Thần Quân mà nói, cũng cực kỳ trọng yếu!
Giang Nam khẩn trương nhìn Giang Tuyết, chỉ thấy nàng thủy chung bất động thanh sắc, tựa hồ đối với Quyền Thiên Ấn mảnh nhỏ được mất không để ở trong lòng.
Nhưng mà, tài lực có cao thấp, nhiều Thần Chủ Thần Tôn liên tiếp buông tha, cuối cùng chỉ còn lại có Hoang Tổ cùng Thánh Hoàng hai đại Thần Quân đấu phú, cuối cùng vẫn là Thánh Hoàng có chuẩn bị mà đến, tài lực áp đảo Hoang Tổ, đoạt được Chứng Đế chi bảo tàn phiến này.
– Đông Cực Thần Quân, nếu ngươi đã tới, sao không lộ diện? Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Quyền Thiên Ấn của ngươi rơi vào tay ta?
Thánh Hoàng nhận được tàn phiến này, thanh âm truyền khắp Cẩm Tú thần thành, Thần Quân này hô liền ba tiếng, thủy chung không người nào trả lời, lúc này mới cười lạnh, đem người rời đi.
Lộ Phong Trần cùng Linh Tuyết Thần Chủ cũng riêng phần mình rời đi.
– Tử Xuyên, ta rời đi một lát.
Thánh Hoàng rời đi một lúc lâu, đột nhiên Giang Tuyết bồng bềnh mà đi, cười nói:
– Ta đi thu hồi đồ đạc của ta.
Qua không lâu, Giang Tuyết phiêu nhiên quay về, tỷ đệ hai người ngồi ở trên Hư Không Bảo Thuyền, Giang Nam nói chút ít chuyện lý thú đã biết trong mấy năm kinh nghiệm, đột nhiên phía ngoài truyền đến tiếng động ồn ào, chỉ nghe có người kêu lớn:
– Ta mới vừa nhận được tin tức xác thật, Thánh Hoàng nửa đường gặp phải đánh lén, bị đánh cho hộc máu, Quyền Thiên Ấn cũng bị người đoạt đi!
– Là Đông Cực Thần Quân! Đông Cực Thần Quân xuất thủ!
– Ha ha ha! Thánh Hoàng, để cho ngươi theo ta đoạt, hôm nay bị nữ nhân Đông Cực Thần Quân kia sửa chữa a?
Trong thành truyền đến Hoang Tổ lớn lối cười to, rất là không có nhân phẩm.
Giang Nam nhìn về phía giai nhân đối diện, Giang Tuyết cười yếu ớt không nói. Đột nhiên chỉ nghe lả tả hai tiếng, hai thân ảnh xông vào Hư Không Bảo Thuyền, rõ ràng là Lộ Phong Trần cùng Linh Tuyết Thần Chủ, còn chưa tiến vào liền cao giọng nói:
– Giang giáo chủ, tỷ tỷ của ngươi có ở trong thuyền không?
– Ta ở đây.
Giang Tuyết cười nói.
Hai người thăm dò nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ xấu hổ, Lộ Phong Trần lúng ta lúng túng nói:
– Tỷ ở đây là tốt rồi, tỷ ở là tốt rồi… Quấy rầy, cáo từ, cáo từ.
Linh Tuyết Thần Chủ cùng hắn rời đi Hư Không Bảo Thuyền, liếc mắt nhìn nhau, Lộ Phong Trần lắc đầu nói:
– Không phải là nàng. Lớn lên thật sự…
– Quá giống.
Linh Tuyết Thần Chủ gật đầu.