– Tên kia không thương ngươi đi?
– Ghê tởm, lại dám đụng đến sư muội của ta!
Đám người này một mặt thân thiết hỏi han mỹ nữ kia, một bên nhìn chằm chằm Lăng Hàn, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, hoàn toàn không nhìn là nàng kia xuất thủ trước.
Lăng Hàn buồn cười, nữ nhân này không giải thích được công kích mình, hắn chỉ là tự vệ mà thôi, như hắn đã làm sự tình tội ác tày trời gì vậy? Hắn lắc đầu nói:
– Các ngươi không cảm thấy nợ ta một lời giải thích cùng xin lỗi sao?
– Giải thích?
– Xin lỗi?
Mấy người kia đều cười lạnh, “đả thương” sư muội của bọn họ, lại còn muốn bọn họ giải thích cùng xin lỗi, đầu tên này là bị lừa đá sao?
– Hanh, chỉ là tặc phỉ, người người đều phải giết, lại còn muốn giải thích cùng xin lỗi, thực sự là buồn cười!
Một người trẻ tuổi nói.
Nghe hắn nói như vậy, hỏa khí trong lòng Lăng Hàn trái lại tiêu mất một ít.
Xuất thủ với tặc phỉ, quả thực không cần nói quy củ gì, bằng không chỉ có khả năng đưa mạng nhỏ của mình. Chỉ là, con mắt nào của các ngươi thấy hắn như tặc phỉ?
– Các ngươi nghĩ ta là tặc phỉ?
Lăng Hàn lắc đầu.
– Ánh mắt này thực đủ tàn, phải nên đi khám mắt!
– Ác tặc, địa đồ trong tay ngươi là của một vị sư huynh ta, nếu ngươi không phải tặc phỉ, thì sao có thể rơi vào tay ngươi?
Cô gái kia đã bình phục khí tức, lập tức nhìn Lăng Hàn trách mắng.
– Thực sự là buồn cười!
Lăng Hàn xuy nói.
– Lẽ nào ta không thể diệt tặc phỉ, từ trong tay bọn họ đoạt đi sao?
– Ha hả, người trẻ tuổi, đã như vậy, vậy thì mời trả địa đồ cho chúng ta.
Lão giả duy nhất mở miệng, thanh âm trầm thấp, mang uy thế rất cường đại.
Hắn là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, tự nhiên không để Lăng Hàn vào mắt.
Lăng Hàn cười ha ha, tức giận nói:
– Trước không nói bản đồ này nguyên bản có thuộc về các ngươi hay không, nhưng nếu là ta được, các ngươi muốn lấy về, làm sao cũng phải thả thái độ thấp một chút?
– Ta lại không phải nô tài của các ngươi, các ngươi lại một bộ ngạo mạn trên cao nhìn xuống, làm sao, ta nợ các ngươi sao?
– Đánh rắm!
Một người trẻ tuổi trách mắng.
– Đây vốn chính là vật của chúng ta, trả cho chúng ta không nên sao?
Lăng Hàn bật cười:
– Vật của các ngươi? Tấm bản đồ này tồn tại mấy nghìn vạn năm, chính là đồ cổ, chủ nhân chân chính đã sớm chết, tại sao có chuyện của các ngươi? Nhiều nhất cũng chỉ là các ngươi từ nơi nào giành được, không cần lẽ thẳng khí hùng như thế.
– Người trẻ tuổi, ngươi đây là muốn tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Lão giả hừ nói.
– Thất sư thúc, không cần phế thoại với người như thế, bắt hắn!
Nữ tử nói, ở đây cũng chỉ có nàng mới dám nói như vậy, ai bảo nàng được sủng ái chứ?
Lão giả suy nghĩ một chút, mới nói:
– Được rồi, tận lực không nên đả thương người.
Bảy người trẻ tuổi đều cười lạnh, tận lực không muốn đả thương người mà thôi, đó chính là bị thương cũng không có vấn đề gì.
Thực lực đám người này hẳn mạnh hơn tặc phỉ lúc trước nhiều lắm, trừ lão giả là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, bảy người này cũng tiến vào Nhật Nguyệt Cảnh, thực lực từ tiểu cực vị sơ kỳ đến đỉnh phong không giống, nhưng không có người nào bước vào trung cực vị.
Cũng phải, nếu không có chút thực lực, sao dám đến chỗ này tìm kiếm đám tặc phỉ kia?
Như vậy xem ra, tấm bản đồ bảo tàng này thật có chút giá trị.