Nó không đánh mà chạy, làm Dương Khai rất kinh ngạc.
Tuy nhiên Dương Khai cũng không khỏi thở phào, nói thật, hắn thật không muốn tử chiến với Ngân Tiêu Lôi Thú. Nếu đối phương biết khó mà lui, vậy đúng là kết quả hắn muốn, nếu là bình thường, Dương Khai sẽ không cho con Lôi Thú bậc chín này chạy đi.
Thẩm Thi Đào cùng Lục Oánh vừa đỡ lấy hai người Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi bị thương, lại nhìn sang bên này, phát hiện Ngân Tiêu Lôi Thú hoảng loạn bỏ chạy, làm cho bọn họ trợn mắt há mồm, căn bản không biết Dương Khai đã làm gì, lại hù dọa yêu thú rút lui.
Hai mặt nhìn nhau, đều kinh nghi không thôi.
Lúc này, Dương Viêm lén lút đưa cho Dương Khai một món, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu bên tai.
Dương Khai nghe vậy, như có suy nghĩ liếc sắc mặt tái nhợt của Uông Ngọc Hàm, khóe miệng nhếch lên, toát ra mỉm cười. Uông Ngọc Hàm bị hắn nhìn mà không hiểu ra sao, cũng không có ý sợ hãi, ngược lại sắc mặt âm trầm đối đầu Dương Khai.
– Dương tiểu ca… Thẩm Thi Đào chậm chậm đi sang bên này, sợ hãi nhìn Lôi Trì, hỏi: – Có phải Ngân Tiêu Lôi Thú bị thương rồi?
– Không rõ, nhưng nó chủ động rút lui.
Thẩm Thi Đào ngạc nhiên, sau đó cười khổ: – Xem ra quả nhiên Dương tiểu ca quá mạnh, ngay cả Ngân Tiêu Lôi Thú cũng sợ hãi bỏ chạy, là thiếp thân đánh giá thấp ngươi.
– Thẩm cô nương quá lời, nó bỏ chạy không phải công lao của tôi, nguyên nhân là Uông huynh cùng lệnh đệ, chỉ sợ yêu thú kia biết không phải đối thủ của các người, cho nên biết khó mà lui. Dương Khai nhàn nhạt đáp, không có ý ôm hết công lao.
– Không sai! Uông Ngọc Hàm không khách khí tiếp lời. – Xem nó vừa rồi, hẳn là thi triển bí thuật gì, mới làm cho thực lực tăng lên, nhưng mà bí thuật này phải trả giá rất đắt. Mà nó vừa lên cấp chín không lâu, sợ là không áp chế được lực cắn trả, cho nên mới chủ động rút lui.
Vừa nghe hắn nói thế, mấy người khác như đều hiểu ra, hồi lâu không ai nói gì, xem như thầm chấp nhận suy đoán của Uông Ngọc Hàm.
– Uông huynh thật là hiểu biết tình huống của yêu thú này. Bỗng nhiên Dương Khai cười hì hì nói.
– Cái gì? Uông Ngọc Hàm nhướng mày.
– Không có gì. Dương Khai phất tay, quay sang Thẩm Thi Đào: – Thẩm cô nương, nếu bên này không có chuyện, vậy tôi cáo từ trước.
– Cậu muốn đi đâu?
Thẩm Thi Đào hỏi.
– Tự nhiên là rời khỏi nơi này. Dương Khai thuận miệng đáp, lại thấy Thẩm Thi Đào như cười như không nhìn mình, sắc mặt ngượng ngùng, cười ha ha nói: – Lần trước tách khỏi các người, chúng tôi bị lạc đường rất lâu, nhưng cuối cùng bây giờ cũng tìm đúng hướng, sẽ không lạc đường nữa.
Dù sao lần trước Dương Khai cũng nói với nàng sẽ rời khỏi đây, nhưng đã nhiều ngày qua, vẫn còn ở trong này, hiển nhiên là lần trước nói dối.
Thẩm Thi Đào cũng không có ý truy cứu, mà nhìn sang những người khác: – Chúng ta cũng rời khỏi đây.
– Nhưng sư đệ còn chưa tu luyện bí thuật thành công mà. Uông Ngọc Hàm sửng sốt, theo bản năng không muốn đi cùng Dương Khai, vừa rồi một câu không đầu đuôi của đối phương quả thật làm hắn cảnh giác, không biết có phải đối phương đã phát hiện điều gì.
– Trong này đã có một con Ngân Tiêu Lôi Thú bậc chín, tự nhiên không thể tiếp tục tu luyện, lần này có thể thoát nạn là chúng ta may mắn, nếu còn ở lại…
– Nhưng rõ ràng Ngân Tiêu Lôi Thú đã bị thương, với thực lực của chúng ta thì chưa chắc không bắt được nó. Cho đến lúc này, Uông Ngọc Hàm vẫn còn tưởng nhớ Ngân Tiêu Lôi Thú.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thi Đào rõ ràng có chút động lòng, nhưng nàng vẫn quay sang nhìn Dương Khai:
– Dương tiểu ca, ý cậu thế nào? Cậu cảm thấy nếu chúng ta ở lại, có thể đánh chết được Ngân Tiêu Lôi Thú?
Dương Khai khẽ cau mày, hắn đã nhìn ra Thẩm Thi Đào nhìn như đang hỏi ý kiến của mình, kỳ thật là mời mình ở lại cùng hành động. Nếu mình gia nhập liên minh, nói không chừng nàng sẽ ở lại đối phó Lôi Thú, dù sao theo họ nghĩ thì Ngân Tiêu Lôi Thú quả thật bị bí thuật cắn trả không nhẹ, chỉ cần nghĩ cách đẩy nó ra khỏi Lôi Trì, chưa chắc sẽ không giết được nó.
Hiểu ra điều này, Dương Khai liền lắc đầu: – Có đánh chết được nó hay không thì tôi không biết, nhưng không thể ở lại đây lâu, có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ khác. Thẩm cô nương nếu tin vào Dương mỗ, vậy mau rời khỏi đây.
Hắn không nói ra chuyện Thi huyệt, cho nên nghe như cố làm ra vẻ huyền bí.
Uông Ngọc Hàm liền không thích, đang muốn nói, Thẩm Thi Đào liền gật đầu: – Nếu Dương tiểu ca nói vậy, chúng ta mau rời khỏi đây. Phàm Lôi, bí thuật của đệ cũng không phải đến Lôi Trì mới tu luyện được, tìm linh đan thuộc tính lôi cũng có thể, chỉ là hiệu quả kém chút mà thôi. Chờ đến Hắc Nha Thành, tỷ giúp đệ thu mua.
Nàng dường như rất tin tưởng vào suy đoán của Dương Khai.
– Được. Thẩm Phàm Lôi không có ý kiến, tự nhiên là tuân theo ý của chị mình.
Thẩm Thi Đào thế mới cười hì hì nhìn sang Dương Khai:
– Nếu vậy, chúng ta cùng rời cốc, trên đường cũng có thể chiếu cố nhau.
Dương Khai tự nhiên không làm mất mặt nàng, lập tức gật đầu, tuy rằng Uông Ngọc Hàm không muốn, nhưng một mình lẻ loi, đành phải nhắm mắt chấp nhận.
Vì vậy một đoàn 6 người cùng nhau đi ra khỏi Táng Hùng Cốc.