Hai người khác đều kinh hô.
– Ngươi không phải nói, tàng bảo đồ đã thất lạc sao?
– Nguyên lai bị ngươi độc chiếm!
Bọn họ đều trách mắng, tràn đầy phẫn nộ.
Vậy thì liền đấu tranh nội bộ.
Tu La Ma Đế tra mặt quan sắc, biết Lăng Hàn có hứng thú, lập tức cáo mượn oai hùm nói:
– Cái tàng bảo đồ gì, lập tức giao ra đây!
– Ta giao ra, có thể tha ta một mạng không?
Người này cẩn thận hỏi.
Ba!
Tu La Ma Đế một quyền đánh bể đầu một gã cường phỉ khác, tiếp đó uy hiếp nói:
– Ngươi có tư cách trả giá sao?
Người kia sợ đến mặt tái rồi, vội vàng nói:
– Không nên! Ta mang bọn ngươi đi lấy tàng bảo đồ.
– Không có mang ở trên người?
Tu La Ma Đế hỏi.
– Không có!
Người này vội vàng lắc đầu, mặc dù bọn họ là đồng bạn, nhưng lẫn nhau trong lúc đó không tín nhiệm, hắn làm sao có thể đặt bản đồ bảo tàng ở trong không gian linh khí mang theo?
Bọn họ có thể cướp đoạt người khác, tự nhiên cũng có thể bị người cướp, vật trân quý tuyệt đối không thể mang theo trên người, nếu không nào có tư cách trả giá, bị người lấy đi không gian linh khí liền xong.
Tu La Ma Đế nhìn về phía Lăng Hàn, thấy Lăng Hàn một bộ không sao cả, liền giết một tên cường phỉ khác, ba, đập nát đầu người này, tiên huyết dán lên mặt cường phỉ còn sót lại, sợ đến hắn tiểu trong quần.
Tuy bình thường bọn họ giết người giết rất ngoan tâm, nhưng sự tình dạng này phóng tới trên đầu mình, cũng để hắn mềm chân.
Tu La Ma Đế áp tặc phỉ, Lăng Hàn thì đi ở phía sau, do tặc phỉ chỉ đường, đi tới một sơn cốc nhỏ, tặc phỉ đẩy một tảng đá, phía dưới có một chiếc nhẫn, cắm ở trong kẽ thạch đầu.
Nếu không có hắn chỉ điểm, thì thật không ai có thể phát hiện.
Tu La Ma Đế đoạt nhẫn qua, tiếp đó cung kính giao cho Lăng Hàn, bộ dáng nịnh nọt.
Lăng Hàn tiếp qua, rót thần thức vào, chỉ “thấy” bên trong thật đúng là không ít, có Chân Nguyên Thạch, có mấy quyển công pháp, còn có mấy khối Thần Thiết, cuối cùng là một tấm bản đồ.
Hắn lấy ra ngoài nói:
– Bản đồ bảo tàng này có lai lịch gì?
– Tiểu nhân chẳng biết, chỉ là lúc tiểu nhân cướp một nhóm người, tìm ra tấm bản đồ này, mới có thể giấu đi.
Tặc phỉ nói.
– Đại thiếu, ta có thể đi hay không?
– Đi muội muội ngươi a!
Tu La Ma Đế lập tức đập tới một quyền, ba, tên tặc phỉ sau cùng cũng bị đánh giết.
Lăng Hàn không có chút tâm đồng tình nào, người này chuyên môn giết người cướp của, hành vi cực kỳ đáng trách.
– Cái chỗ này… ở chỗ nào?
Lăng Hàn nhìn địa đồ, khu vực chính giữa dùng mực đỏ câu một vòng tròn, hẳn là chỗ bảo tàng, nhưng địa hình cô cùng xa lạ.
– Nói đến bảo tàng, ta còn có một tọa độ, đó là ở Thập Nhị Thiên Bí Cảnh đạt được.
Lăng Hàn nghĩ tới, Thập Nhị Thiên Bí Cảnh là 12 Đại Tướng của Thiên Hà Vương xây dựng, chỉ cần thừa kế một cung, liền có thể được tọa độ ở Thần Giới, nơi đó có truyền thừa của Thiên Hà Vương Tuyệt Thế.
Trước Lăng Hàn một mực ở Hợp Ninh Tinh, tự nhiên không có khả năng đi tìm tọa độ này, nhưng bây giờ tới Vân Đỉnh Tinh, thì có thể tìm kiếm một chút.
– Bất quá, Thiên Hà Vương rốt cuộc là người nào?
– Ta ở trong bí cảnh đạt được bí pháp, vô luận là Cửu Long Phách Thể Thuật hay Diệt Long Tinh Thần Tiễn, đều có thể nói tuyệt học vô thượng, chí ít bây giờ còn thuộc về bí pháp đỉnh cấp. Như vậy có thể thấy, Thiên Hà Vương truyền thừa chí ít cũng phải là cấp bậc Tinh Thần Cảnh.
– Được rồi, ta ở trong bí cảnh còn chiếm được một quả trứng.
Lăng Hàn tâm niệm vừa động, một quả trứng lập tức xuất hiện ở trước mặt.
Đây là hắn từ Thập Nhị Thiên Bí Cảnh đạt được, sau đó bỏ ở trong Hắc Tháp, bởi vì thủy chung không có biến hóa, hắn cũng quên còn có thứ này tồn tại.
– Có sinh mệnh, nói rõ còn có thể ấp ra.
– Nhưng còn cần bao lâu?