“Nói thần bí như vậy, không phải ngươi hù ta đó chứ?”, Diệp Thành thông qua phân thân lườm Thái Hư Cổ Long.
“Ta không rảnh để hù ngươi”, Thái Hư Cổ Long nằm trên đất, khép hờ đôi mắt rồng: “Dù sao ta cũng đã nói rồi, cứu hay không là chuyện của ngươi, giết hay không cũng là chuyện của ngươi, nhưng đến năm đó nếu ngươi hối hận thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi”.
“Long gia đã nói đến thế rồi thì ta còn có thể nói được gì!”, Diệp Thành vặn khớp cổ.
Nói xong hắn lật người nhảy xuống khỏi tảng đá, thay đổi diện mạo, đeo mặt nạ Quỷ Minh, chữ ‘thù’ còn rớm máu trên trán cũng hiện lên.
Ban đầu dùng thân phận của Thương Hình sẽ an toàn hơn, nhưng thân phận này sẽ khiến hắn bị ràng buộc, bởi vì hắn chỉ có thể sử dụng bí thuật của Thương Hình, một khi sử dụng bí pháp khác rất có thể sẽ bại lộ thân phận.
Vì vậy, dùng thân phận Thương Hình không thể sử dụng rất nhiều bí pháp, hạn chế rất nhiều sức chiến đấu của hắn.
Nhưng với thân phận Tần Vũ, hắn có thể sử dụng nhiều chiêu át chủ bài hơn, sức chiến đấu cũng mạnh hơn, khả năng cứu được Cơ Tuyết Băng cũng lớn hơn rất nhiều, dù sao cũng là chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
Lúc này hắn đã trốn vào không gian hư vô, lặng lẽ biến mất.
Khoảng năm phút sau, hắn lại vào chiến trường của phân điện thứ chín một lần nữa.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, cực kỳ oanh liệt, tiếng hét, tiếng gào thét, tiếng kêu la, tiếng hô giết tạo thành sóng thuỷ triều.
Trong hư không liên tục có người xông lên, cũng không ngừng có người ngã xuống, mặt đất đã đỏ như máu, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy ra thực sự đã tụ lại thành một dòng sông màu máu.
Đây là cảnh tượng khiến người ta nghĩ rằng đây không phải nhân gian, mà là địa ngục đẫm máu.