Một giọng nói nào đó vang lên:
“Tất cả đều sắp bị hủy diệt rồi, đám yếu ớt các ngươi mau rời đi đi, các ngươi không thể tham gia trận chiến cuối cùng đâu.”
Ngay sau đó, Cố Thanh Sơn liền nhìn thấy một luồng ánh sáng đen.
Ánh sáng đen này mang lại cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Đúng rồi, là linh hồn đó.
…Linh hồn Kỳ Quỷ ăn người cá trong hoa viên!
Ánh sáng đen vượt qua tất quả, đến dòng chảy hỗn loạn của hư không, bắt đầu cuộc chạy trốn vô tận.
Lúc này nó mới vừa có ý thức, không biết gì về tất cả mọi thứ.
Nhưng chết chóc và hủy diệt ở sau lưng thúc giục nó dùng hết tất cả sức lực, liều mạng chạy trốn từ nơi đó ra.
Bắt đầu từ lúc đó, Linh hồn Kỳ Quỷ màu đen này liền loanh quanh luẩn quẩn trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, nó liền tìm vài hài cốt trôi nổi, trốn ở trong bóng râm của hài cốt mà nghỉ ngơi.
Khi đói, nó đi ăn vài con quái vật du đãng trong không trung.
Nó luôn luôn nhân lúc đối phương còn chưa nhận ra điều gì mà ăn sạch linh hồn và máu thịt của đối phương.
Thời gian dài trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, linh hồn Kỳ Quỷ vẫn luôn hành động theo bản năng, không biết mệt mỏi, không ngừng chạy trốn.
…Chạy trốn từ nơi nó được sinh ra.
Trên đường đi đã xảy ra rất nhiều cuộc chiến.
Hầu như tất cả mọi lúc, nó đều có thể nghiền ép chiến thắng đối phương.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thua.
Mỗi lần như thế, Linh hồn Kỳ Quỷ sẽ lợi dụng tốc độ của mình, dùng hết sức để chạy trốn!
Từng trận chiến chấn động lòng người, khiến cho Cố Thanh Sơn mở mang tầm mắt.
Đây là phương thức chiến đấu của các quái vật hư không mà hắn chưa bao giờ được thấy, cũng là trận đấu để lại ấn tượng sâu đậm nhất đối với Linh hồn Kỳ Quỷ. Đương nhiên, bây giờ Cố Thanh Sơn xem được, chỉ có lợi chứ không có hại.
Đây là trận đấu của thần linh, người phàm làm gì có cơ hội được nhìn thấy?
Cố Thanh Sơn vẫn luôn chăm chú xem.
Hắn mau chóng chú ý tới vài trận đấu.
Trong những trận đấu này, Linh hồn Kỳ Quỷ đều chạy trối chết.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ ghi tạc những trận đấu này vào lòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Thuật pháp tới lúc phải kết thúc.
Trong hư không, những hàng chữ nhỏ không ngừng xuất hiện:
[Đồng thời thi triển hai loại thuật của thế giới, đã vượt qua mức độ mà ngài có thể gánh vác được.] [Thế giới mà ngài xây dựng đã chịu tổn hại nhất định.] [Trong một khoảng thời gian tới, ngài không thể sử dụng thuật của thế giới, nếu không thế giới ngài xây dựng sẽ bị sụp đổ.] [Hãy chú ý, còn ba mươi giây cho tới khi thuật của thế giới kết thúc.]Cố Thanh Sơn xem xong, thân hình khẽ động, dần dần đi vào hư không.
Thời gian còn lại không nhiều, hắn phải quay về hiện thực để sắp xếp đã.
Chỗ đó chỉ còn lại Linh hồn Kỳ Quỷ.
” …Ớ? Người kia đâu rồi?”
Linh hồn Kỳ Quỷ chỉ cảm thấy trong chớp mắt sau khi ăn, đột nhiên không thấy người đối diện đâu nữa.
Đôi mắt trên tấm khiên mau chóng quét qua cả hoa viên.
Không biết là nghĩ tới điều gì, đôi mắt khống chế thi thể không đầu, mạnh mẽ xông vào không trung, phá vỡ vách tường thế giới, nhanh chóng rời khỏi hoa viên.
Nó đứng bên trong hư không, nhìn khắp xung quanh.
Bên trong hư không hỗn loạn mà vô tận, trừ bóng tối ra, chỉ còn lại một ít ánh sáng nhàn nhạt và gió.
Đây là dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Đúng vậy.
Linh hồn Kỳ Quỷ thậm chí còn thấy được hư ảnh của mấy thế giới.
Đúng vậy, những hư ảnh đó nó nhớ, đây đúng là ở gần di tích của hoa viên.
Tất cả đều không có vấn đề gì.
…Nhưng mà, tên nhóc kia rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
…
Ở bên kia.
Thế giới thật.
Cố Thanh Sơn đột nhiên hồi phục lại tinh thần.
Hắn phát hiện mình được Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đỡ lấy, đang trôi nổi trong hư không tối đen.
” Có chuyện gì vậy?” Cố Thanh Sơn lập tức hỏi.
Đại Ca giải thích ngắn gọn: “Tôi đã trả hoa viên lại cho Vực Sâu, cho nên bây giờ nơi này chỉ còn thừa lại một khoảng không… Con quái vật kia đâu?”
Cố Thanh Sơn nói: “Còn hai mươi mấy giây nữa sẽ xuất hiện.”
Đại Ca vuốt Đom Đóm Ánh Sao ở trên ngón tay, nói: “Giao cho tôi, việc mọi người cần làm chỉ là trông coi tốt thi thể của tôi.”
“Đồng quy vu tận? Không cần.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn Diệp Phi Ly: “Còn hơn mười giây nữa, cậu cùng tôi ra tay thì có thể giải quyết được nó.”
“Sao mà được!” Mọi người thất thanh nói.
Diệp Phi Ly lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Chúng ta phải làm như thế nào?”
Cố Thanh Sơn nhanh chóng nói: “Nghe đây, con quái vật kia bám chặt vào thể hỗn hợp của thân thể và linh hồn người chết, dùng thuật pháp bảo vệ bản thân nó, ở trạng thái không thể bị giết.”
“Đợi lát nữa khi nó vừa xuất hiện, cậu và tôi cùng chế trụ nó, cậu câu hồn, tôi giết người chết và linh hồn. Cuối cùng, tôi giết nó!”
Diệp Phi Ly nghiêm túc nghe, hỏi: “Có thể xác định nơi mà nó xuất hiện không?”